SÁT PHÁ LANG - Trang 918

Y nói chẳng ăn nhập vào đâu, nhưng Trường Canh tự dưng lại hiểu, lê đến
bên cạnh, vịn vai Cố Quân nói: “Số mệnh Đại Lương đứng đằng sau ta,
ngươi có tin không?”

Cố Quân quay đầu lại, Trường Canh nhắm đúng thời cơ nhào lên người y,
vừa vặn để môi Cố Quân sượt qua má mình.

Trường Canh: “Ngươi hôn ta rồi.”

Cố Quân: “…”

Không phải đang nói chính sự à?

Trường Canh ôm cổ y, không thèm phân bua quấn lại, cương quyết đẩy mùi
hoa quế vào miệng Cố Quân, Cố Quân không hề có ý kiến đối với việc
“nhuyễn hương ôn ngọc” tự nhảy vào lòng, đáng tiếc cứ đến lúc này là
Nhạn vương điện hạ sẽ không chịu ngoan ngoãn giả làm “nhuyễn hương ôn
ngọc” nữa.

Trên trường phong nguyệt chú trọng môi lưỡi mỹ nhân như ngậm mật, mùi
vị của người trong lòng càng là mỹ vị thượng đẳng nhất thế gian, “hít
hương” vốn nên từ nhẹ dần sâu, nhấm nháp cẩn thận, nhưng Trường Canh
liên tục không phối hợp lắm, cho dù ban đầu rất ngoan ngoãn, một lát sau
cũng lộ rõ hung tính, không như triền miên, ngược lại hơi giống muốn ăn
thịt người, khiến Cố Quân luôn cảm thấy món “mỹ vị” này hơi “ráp
miệng”. Hai người chẳng dễ dàng gì tách ra, đầu lưỡi đều tê dại, mà Trường
Canh còn chưa thỏa mãn, động tình nhẹ nhàng gặm nhấm cằm và cần cổ y,
giống như tìm nơi để cắn, càng giống muốn ăn thịt người hơn.

Yết hầu chỗ yếu hại bị dùng để mài răng, Cố Quân không khỏi căng cứng
người theo bản năng, lại không nỡ đẩy y ra, vừa căng lên vừa nhột vô cùng,
dở khóc dở cười nói: “Ngươi hồi nhỏ từng bị chó cắn à?”

Trường Canh ánh mắt sáng rực nhìn y lom lom: “Lệnh cấm của Trần cô
nương cũng đến kỳ rồi nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.