SÁT PHÁ LANG - Trang 921

Song đợi cả buổi, Cố Quân lại không nổi giận, chỉ đột nhiên hỏi: “Là vì
hôm đó ta hỏi ngươi ‘Khi nào có thể ổn định lưu dân, khi nào có thể giành
lại Giang Nam’, đã tạo áp lực cho ngươi sao?”

Khi y nói câu này, trên trán hằn một nếp nhăn như có như không, mà thần
sắc gần như cô đơn, biểu cảm như vậy, Trường Canh mới thấy đúng một
lần trên hồng đầu diên đêm Trừ tịch năm xưa, Cố Quân lúc ấy dùng ba chén
rượu tế ngàn vạn vong hồn, trên mặt cũng là sự thanh tịch bình đạm như
thế, cả đế đô đèn đuốc sáng trưng đều không chiếu sáng nổi khuôn mặt
nghiêng của y.

Trường Canh nhất thời cơ hồ hơi hoảng, nói năng lộn xộn: “Ta không
phải… ta… Tử Hi…”

Lúc trẻ, Cố Quân rất không thích nói với người ta về cảm giác của mình –
không vì điều gì khác, chỉ bởi y cảm thấy trưng hết hỉ nộ ai lạc lên mặt,
chẳng khác nào tùy thời vén quần áo lên cho người ta nhìn da thịt mình, hết
sức bất nhã, người ta cũng chưa chắc thích xem, điều này không liên quan
đến tính tình dễ chịu hay chăng, đơn giản là vì gia giáo, ban ngày một đám
người ngồi chè chén với nhau, chẳng có gì bất đồng, tới khi say mèm mới
có thể hiện ra khác biệt – có kẻ sẽ gào khóc ầm ỹ, có kẻ cùng lắm là gõ
nhịp hát hò thôi.

Lời không hợp cảnh lăn qua lăn lại vài lần trên đầu lưỡi Cố Quân, nổi lên
lại chìm xuống, rốt cuộc, y mở miệng như hơi thăm dò: “Trên đường ta từ
kinh thành chạy tới đây…”

Trường Canh rất giỏi xem sắc mặt, chớp mắt khi cảm giác được y muốn nói
gì, đồng tử khó mà ức chế hơi co lại, nhìn Cố Quân vừa kích động vừa chờ
mong.

Cố Quân chắc cả đời chưa từng nói lời nào khó khăn như vậy, suýt nữa lâm
trận lùi bước.

Trường Canh: “Ngươi trên đường thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.