SÁT PHÁ LANG - Trang 958

Cốt chẳng những không phát tác, giống như ngay cả bệnh trạng bị ác mộng
bừng tỉnh cũng không có.”

Trần Khinh Nhứ đột nhiên ngây ra.

Cố Quân: “Trần cô nương?”

Trần Khinh Nhứ lẩm bẩm: “Không thể nào, thế chẳng lẽ là khí huyết… Ta
hoàn toàn đoán sai rồi ư?”

Cố Quân hoang mang lo sợ.

Trần Khinh Nhứ lại không giải thích gì, giống như đả thông hai mạch
Nhâm Đốc, không hé răng một tiếng quay người đi ngay.

Cố Quân: “Này… Trần cô nương…”

“Để ta nghĩ xem.” Trần Khinh Nhứ bỏ lại câu này, chân không chạm đất
mà bay đi, chỉ chớp mắt nàng đã đi mấy trượng, thoáng cái chẳng còn bóng
dáng.

Thẩm Dịch vừa vặn tới chơi vốn đang lải nhải nói xấu Cố Quân với Hoắc
Đan, từ cổng chính tiến vào, nguyên một khắc cũng chưa thở mạnh, Hoắc
thống lĩnh đang rầu rĩ không biết dùng cách gì để đuổi tên này đi, chưa kịp
nghĩ ra thì Thẩm Dịch đột nhiên ngậm miệng.

Hoắc Đan ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng trắng như ma quỷ lướt qua
trước mắt, Thẩm tướng quân hóa thành một tấm gỗ đội trời đạp đất, căng
thẳng mà tiếc chữ như vàng chào: “Trần cô nương.”

Trần Khinh Nhứ vốn kiệm lời, cũng tiếc chữ như vàng trả lời: “Thẩm tướng
quân.”

Hai người chào hỏi xong, trố mắt nhìn nhau một lúc lâu, bấy giờ Thẩm
Dịch mới ý thức được là mình cản đường, vội hoảng hốt lui ra: “Mời Trần
cô nương!”

Trần Khinh Nhứ vốn còn cho là y có chuyện muốn nói, chẳng hiểu đầu cua
tai nheo gì mà nhìn y một cái, kế đó lướt qua như bão tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.