SÁT PHÁ LANG - Trang 956

Trường Canh ban đêm bị ác mộng quấy nhiễu là chuyện thường, Cố Quân
đã quen rồi, hầu như chỉ cần mơ màng chìa tay ôm một cái trấn an là
Trường Canh sẽ tự bình tĩnh lại. Nhưng đêm nay chắc là do bị bệnh, trên
mặt Trường Canh đột nhiên có vẻ đau đớn, y bắt lấy cổ tay Cố Quân theo
bản năng, năm ngón tay bóp chặt, khó nhịn mà rên khẽ một tiếng, gọi thế
nào cũng chẳng tỉnh. Cố Quân đành phải lấy một cây ngân châm trong gói
thuốc nhỏ ở đầu giường, đè Trường Canh lại, châm nhẹ vào cổ tay y.

Trường Canh giật mình tỉnh dậy.

Song đồng tử Cố Quân hơi co lại – trùng đồng.

Nhưng so với sự hỗn loạn long trời lở đất khi Ô Nhĩ Cốt phát tác lần trước,
lần này Trường Canh rõ ràng khắc chế hơn, không có động tác quá khích,
chỉ ngơ ngác nhìn Cố Quân, vành mắt hơi đỏ.

Cố Quân phập phồng lo sợ gọi một tiếng: “Trường Canh, còn nhận ra ta
không?”

Trường Canh mau chóng chớp mắt một cái, mồ hôi lạnh trên lông mi lăn
xuống, nói khàn khàn: “Sao ngươi… đã về rồi?”

Trong lúc nói câu này, trùng đồng chậm rãi hợp làm một, sắc đỏ cũng từ từ
biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của Cố Quân thôi. Cố Quân hôn
y một cái, lau mồ hôi cho y, dỗ y ngủ, rốt cuộc không yên tâm, sáng sớm
hôm sau phái người vào cung xin nghỉ ốm, sau đó đi tìm Trần Khinh Nhứ.

“Không sao,” Trần cô nương xem xong chẩn đoán, “Điện hạ thân thể không
tệ, chỉ là gần đây thời tiết thay đổi thất thường, hơi bị lạnh, uống vài thang
thuốc là ổn thôi.”

Trường Canh cười nói: “Ta cũng nói vậy, mà y chẳng chịu tin, còn chuyện
bé xé ra to làm phiền cô nương một chuyến.”

Trần cô nương tuy vẫn như thường lệ lãnh đạm mà khách khí một câu, nội
tâm lại thật sự chẳng muốn nhìn khuôn mặt đắc ý dương dương của Nhạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.