SÁT PHÁ LANG - Trang 962

chậm rãi lên cao, lộ ra ô trống phía dưới, đây là một việc tỉ mỉ, người nôn
nóng làm không được.

Trần Khinh Nhứ khá cảm phục mà nhìn y, trong lịch sử Ô Nhĩ Cốt bám
thân mà thần trí tỉnh táo đến trưởng thành gần như không có, càng không
cần nói giữ nguyên tính tình trầm tĩnh như vậy.

Cũng không biết là do y sinh ra đã kiên nhẫn, hay do hơn người ta một Cố
Quân.

Trường Canh: “Không giấu gì cô, ta gần đây cảm thấy không khỏe lắm, Ô
Nhĩ Cốt phát tác ngày càng thường xuyên.”

Trần Khinh Nhứ thuận miệng nói: “Hầu gia nói với ta rồi.”

Trường Canh phút chốc sửng sốt: “Y…”

Cố Quân tựa hồ thủy chung quán triệt thái độ “chỉ là vu độc man di” , chưa
bao giờ coi chút bệnh vặt ngoài da trên người y là gì, rất ít nói ngoài miệng,
cũng chưa bao giờ tỏ ra lo lắng trước mặt Trường Canh.

Thì ra kỳ thực vẫn luôn bận lòng sao?

Trần Khinh Nhứ dừng lại, ý thức được mình nhiều lời, điềm nhiên như
không mà nói sang chuyện khác: “Nếu điện hạ không còn gì sai phái, ta
định quay về Trần gia lão trạch Sơn Tây một chuyến, tìm được căn kết sẽ
dễ xử lý hơn, chung quy sẽ có biện pháp.”

“À,” Trường Canh đáp một tiếng, chắp tay nói, “Làm phiền cô, còn có giải
dược của Tử Hi…”

Y chưa nói xong câu này thì đã bị người trong cung tới cắt ngang.

Chỉ thấy dược đồng dẫn một nội thị vào, cung kính chào Trường Canh:
“Vương gia, Hoàng thượng nghe nói ngài bị bệnh, đặc biệt lệnh cho nô đến
xem, vốn còn dẫn theo một vị Thái y, chỉ là Thái y không dám vào sân nhà
Trần thánh thủ, đang chờ bên ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.