SÁT PHÁ LANG - Trang 983

Vương Quả: “…”

Câu “oan uổng” của Vương quốc cữu ra tới miệng bị một câu của Phương
Khâm chặn lại, lão vốn muốn lớn tiếng kêu oan biện bạch, đánh cuộc
Hoàng thượng còn tình cảm với cữu cữu này, hoặc là không muốn đuổi tận
giết tuyệt lão thần, có thể võng khai nhất diện tha cho lão một lần.

Việc này nếu làm to thì chính là giả truyền thánh chỉ, tội lớn khi quân,
nhưng nếu bản thân Hoàng đế Long An không muốn truy cứu, thì cũng có
thể nói là Vương quốc cữu già cả hồ đồ, nghe nhầm thánh chỉ, lại lắm
miệng dông dài, gây ra một sự hiểu lầm mà thôi.

Nhưng Phương Khâm thật sự quá độc ác, hắn vừa mở miệng như thế, Lý
Phong dù muốn cũng không thể che chở Vương Quả – làm vậy chính là
thừa nhận quốc cữu quả thật có vấn đề – nếu Vương Quả thực sự trong
sạch, lão sẽ hết sức hoan nghênh “tra rõ” , vấn đề là lão không hề trong
sạch!

Người man sẽ giấu giếm cho lão sao? Quà cáp chưa kịp chuyển đi sẽ giấu
giếm cho lão sao? Đám thái giám ăn cây táo rào cây sung đó sẽ giấu giếm
cho lão sao?

Vương Quả lập tức quyết định liều một phen, chuyện đã đến nước này,
ngoại trừ làm cho rối thêm, lão đã nghĩ không ra biện pháp gì khác.

“Lão thần tội đáng muôn chết,” Vương Quả cất cao giọng nói, “Lúc ấy nhất
thời nóng lòng muốn gặp Nhạn vương, quả thật đã bóp méo ý của Hoàng
thượng.”

Lý Phong hơi nheo mắt: “Trẫm thật không biết Nhạn vương từ khi nào
cũng thành kì trân rồi, bình nhật ở trong triều gặp nhau suốt cũng không
thấy quốc cữu thân thiện với y lắm, y xin nghỉ vài hôm, quốc cữu còn
tương tư khó nén hay sao?”

Vương Quả liều một phen, dập đầu sát đất, mặt căng thẳng: “Xin Hoàng
thượng cho thần bẩm, chuyện này nói ra rất dài, có nội tình khác, đó là mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.