“Phải, khi ông và bà ấy đều buồn ngủ, ông cần phải bắt đầu nói chuyện với đứa trẻ trong con
người ông và dành thời gian để...”
“Tôi sẽ bị đau tim mất”, Fred nói, cố gắng lái câu chuyện về những vấn đề thoải mái và bình
thường hơn.
“Trông ông rất khỏe, Fred. Ông sẽ không thể bị đau tim được.”
Libby rời mắt khỏi Fred với biểu cảm kinh ngạc một cách tuyệt vọng. Đó là thứ biểu cảm mà
đôi khi ông vẫn nhìn thấy thoáng qua trên gương mặt của những đại diện bán hàng, khách
hàng, sếp của ông, vợ ông, các con ông, nhân viên bảo hiểm, nhân viên ngân hàng cùng hàng
tá những người tình cờ gặp ông. Nói cách khác, đó là thứ biểu cảm tuyệt vọng của bất cứ ai
mong muốn gây ảnh hưởng tới hành động của ông. Họ thất bại và thậm chí thấy mình ngớ
ngẩn khi cố gắng làm việc ấy.
“Chiếc cà vạt của ông thật đẹp, Fred”, cô nói.
Ông thở phào nhẹ nhõm khi câu chuyện đã trở về trạng thái an toàn.
Fred bắt đầu thấu hiểu tại sao Diane lại cảm thấy khó khăn đến vậy khi cố gắng thúc ép
Libby, đơn giản cô ta cũng là một kẻ tính toán và “khó chơi” giống họ. Libby biết cách kiểm
soát một cuộc nói chuyện và khiến đối phương có cảm giác bất lịch sự nếu cố lái câu chuyện
theo hướng khác. Nếu có ai đó cần phải làm Libby tức giận thì người đó nên là Diane. Tại
sao Fred lại phải chịu đựng sự khó chịu đó? Dù sao đây cũng là khách hàng của Diane cơ mà.
Giờ đây, ông không thể trách ai ngoài chính bản thân về giao dịch với Citadel. Ông đã tới gặp
khách hàng – điều mà ông vẫn hằng ao ước được làm mỗi ngày, nhưng cuối cùng ông lại rụt
rè như một tên lính mới. Ông có hỏi cô ta một câu hỏi cương quyết, có thúc ép cô ta phải nói
có hoặc không, có cố gắng chốt giao dịch không? Làm sao ông có quyền than phiền về bất cứ
đại diện bán hàng nào khi chính bản thân ông cũng có lúc ngần ngại khi phải đối diện với
khách hàng trong các giao dịch chứ? Lẽ ra ông phải cố gắng biến nó thành một giao dịch
đóng nhưng ông đã không làm được. Ông đã bỏ lỡ cơ hội. Nếu tiếp tục làm như vậy, có khi
ông sẽ sớm bị mất việc.
Thứ ông cần không phải tầm ảnh hưởng mà là thành công. Ông luôn muốn chứng minh
mình có thể chốt các giao dịch một cách nhanh gọn. Ông khao khát được lái xe dưới ánh mặt
trời, ngắm nhìn khung cảnh hai bên dòng sông và cảm nhận những tia nắng ấm áp mơn
trớn trên da thịt. Ông đã làm phiền các đại diện bán hàng của mình trong suốt mùa hè để họ
đưa ông theo cùng. Ông có một ý tưởng cho Nancy về một trong số những tài khoản đóng
băng của cô.
Ông nói rằng cô cần phải hướng mục tiêu tới Akron Automotive và hỏi liệu cô có phiền nếu
ông tự gọi cho Akron Automotive. Cô nói ông có thể làm bất cứ điều gì ông muốn.
Trên đường lái xe tới Akron, Fred trông giống một đứa trẻ 10 tuổi vừa mới giành được một
món đồ chơi thú vị vậy. Ông đã trở lại với đường đua. Khi tới Akron, ông gặp Jay Cook –