nếm mùi thất bại. Đó cũng là nỗi sợ hãi nhất của ông và cả của Fred. Đối với Frank, Faust
nhìn nhận giây phút ấy bình thản hơn ông nhiều. Faust đã từng nói với Pat Elizondo, ông sẽ
quay lại với Notre Dame nếu họ muốn. Tuy nhiên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Khi bạn
thất bại, không có cách nào quay ngược thời gian để làm lại lần nữa cả.
Sau bài diễn văn của Faust, Pacetta bắt đầu trao giải cho những người chơi golf lúc nãy, cuối
cùng ông thông báo quán bar đã mở cửa trở lại. Fred để ý thấy cách Pacetta liếc một lượt
khắp phòng. Những con người này sẽ mang lại cho họ rất nhiều tiền và ông ta biết cần phải
biến điều đó thành sự thật trước khi hết năm. Họ đang thực hiện việc bán hàng và đẩy nó
lên một tầm cao mới. Họ đang thực hiện chiến lược của mình thông qua việc chơi golf và
tiệc tùng cùng khách hàng. Họ tin rằng việc mua bán, giao dịch kinh doanh thực chất đều
dựa trên những mối quan hệ, hành vi bình thường nhất trong cuộc sống. Họ cần lý do để
thức dậy mỗi sáng. Họ sống ở một đất nước mà họ có thể chơi golf cả tuần mà vẫn nhận
lương đều đặn mỗi tháng bởi thực chất họ đang làm việc, họ đang làm những gì cần làm.
Pacetta đang chi hàng nghìn đô-la để khiến những người có mặt ở đây cảm thấy vui vẻ, cũng
giống cách mà Ron và Rob mua vui cho khách hàng tại The Flats. Xét ở một khía cạnh nào
đó, thông điệp bán hàng ẩn chứa những điều khá thú vị như: Chúng tôi yêu bạn nhiều đến
mức sẵn sàng mang tới cho bạn một ngày chơi golf thỏa thích và một bữa tối thịnh soạn.
Song, ý nghĩa thực sự của những hành động đó là: Chúng tôi đang khiến bạn cảm thấy mắc
nợ, rồi chúng tôi sẽ gõ cửa nhà bạn tháng tới. Đừng lo lắng.
Việc tách rời những điều nhảm nhí ra khỏi hiện thực hoàn toàn không dễ dàng. Đó đều là
kết quả của lối tư duy thật giả lẫn lộn của Pacetta – sự ganh đua, những bữa tiệc, những
thăng trầm của chu trình bán hàng, những trò chơi cân não. Trong những bữa tiệc, ông ta
giống như một người chủ trò kiêm diễn viên quần chúng, còn trong những cuộc trò chuyện
tay đôi, ông ta có xu hướng biến mọi cuộc đối thoại thành kiểu tâm lý mì ăn liền. Ông ta
thường gắn mỗi hành động và lời nói của mình với một ý nghĩa nào đó. Tại sao ư? Để khiến
các con quay không ngừng chuyển động. Để tạo nên những điểm nhấn cần thiết về mặt cảm
xúc. Khiến mọi người thèm khát thứ gì đó. Khiến họ đau khổ, tức giận. Khiến họ yêu một
con số nào đó. Khiến họ phải đoán xem ông ta muốn gì. Những người ngoài cuộc luôn hoài
nghi những hành động của ông ta. Chúng thực sự có ý nghĩa và đem lại lợi ích sao?
Thật ra là không, không hoàn toàn, bởi lẽ mọi người đều cho những trò Pacetta làm là lố
bịch. Song họ vẫn tôn trọng chúng bởi chúng hiệu quả. Họ đang cùng tạo nên một thứ văn
hóa kỳ quặc cho phép mọi người làm những điều bất thường, và khi ấy, không ai có thể biết
được những thứ đang diễn ra là một trò đùa hay sự nghiêm túc. Pacetta tạo ra một bầu
không khí mà ở đó, mọi sự đam mê kỳ quái đều được chấp nhận. Tất cả mọi người chấp
nhận đóng kịch, hàng giờ, hằng ngày và điều đó cho phép Pacetta làm những điều mà người
khác không thể làm. Ví như hôn trán một người đàn ông, đấu vật trên phố, ôm ấp và khen
ngợi hết lời sự đẹp đẽ cả về hình thức và tâm hồn của một người nào đó. Và ông ta biết
những lời khen ấy khiến nhiều người phải xao động. Ông ta hài hước, điên rồ nhưng không
thực sự là một kẻ sắc sảo. Ông ta không thuộc tuýp người tinh tế mà là người hài hước.
Những trò đùa của ông luôn hơi bộc trực, chúng không hẳn mang lại tiếng cười mà giống
đòn tâm lý hơn.