4.
Những khi Fred về muộn, Kathy sẽ ngồi đợi ở bàn ăn với một tập giấy nháp trong tay. Khi
Fred vắng nhà, bà được tự do thể hiện mơ ước bằng cây bút chì và vài tờ giấy. Một lần, bà
đã tự sáng tác một bài hát giáng sinh và được thu âm bởi một dàn đồng ca thiếu nhi, bài hát
được phát trong suốt dịp nghỉ lễ trên đài phát thanh địa phương gần Toledo. Lần khác, khi
đang ngồi trong bếp, bà đã phác thảo bản vẽ cơ khí của một chiếc bút có thể viết ra những
ấn chỉ nhỏ xinh. Chiếc bút này có thể tạo ra một loạt những ký hiệu như trái tim, ngôi sao và
nhiều ký hiệu dễ thương khác. Nếu có thể làm ra một bản mẫu, bà chắc chắn sẽ đi đăng ký
bản quyền cho sản phẩm này. Bà cũng chắc chắn trò chơi truyền hình “Ghép đôi”
(Matchmaker) của bà sẽ hái ra tiền nếu có người chịu đầu tư sản xuất.
Tiền bạc là một minh chứng rõ ràng cho việc bà không lãng phí thời gian nhưng đó không
phải là lý do bà thực hiện những việc đang làm. Nó không đáng gì so với cảm giác thích thú
khi bà được tự do sáng tạo và phát triển tư duy của mình. Bởi vậy, mỗi khi hoàn thành một
thứ gì đó, bà sẽ rất mau chán nó và không biết phải làm gì tiếp theo. Ngay khi khát khao
sáng tạo của bà chạm đáy, đó là thời điểm tuyệt vời để Fred Thomas bước vào kế hoạch
kinh doanh của ông. Đó là về mặt lý thuyết trong một đám cưới hoàn hảo, một mối quan hệ
hoàn hảo. Còn thực tế, có khi nào ông có thời gian để cổ vũ bà? Ông đã bị ám ảnh quá nhiều
về mục tiêu của bản thân nên , ông cảm thấy rất mơ hồ đối với những hy vọng, sáng tạo và
giấc mơ của bà. Việc bảo vệ hay đưa các phát minh của bà vào thị trường tốn rất nhiều tiền.
Bà sẽ phải thuê một luật sư hay một chuyên gia tư vấn để biến ý tưởng thành sản phẩm và
đó là lý do Fred ngần ngại. Mỗi khi ngồi trong bếp với chiếc bút chì trong tay, bà lại suy nghĩ
xem có thể sáng tạo ra thứ gì có ích cho cuộc sống của người khác không, vì bà muốn đóng
góp một phần sáng tạo cho thế giới. Song, bà lại thường thoái chí khi nghĩ tới việc biến ý
tưởng thành hiện thực.
Tuy vậy, ý tưởng về trò chơi truyền hình “Ghép đôi” vẫn không ngừng khiến bà trăn trở. Dĩ
nhiên, việc bà trở thành một nhà phát minh sẽ thú vị hơn là một giáo viên. Dù không hoàn
toàn chắc chắn về điều đó nhưng nó không ngừng khiến bà day dứt. Niềm hy vọng của bà
cũng giống như Fred hy vọng về những chiếc vé số ông mua hằng tuần. Một ngày, khi năng
lượng và quyết tâm của bà lên cao, Kathy quyết định lái xe tới thư viện thành phố. Bà tìm
thấy vài cuốn sách về trò chơi truyền hình, sau đó, bà đi bộ dọc theo những giá sách khổng
lồ tới khu danh bạ điện thoại. Bà tìm kiếm công ty Merv Griffin ở Los Angeles. Vài ngày sau,
bà gọi điện cho họ và nhận được câu trả lời là họ không chấp nhận những ý tưởng bên
ngoài. Họ có một người chuyên sản xuất các trò chơi truyền hình và không cần bất cứ ý
tưởng trưng cầu dân ý nào. Càng ngày bà càng khao khát tạo dấu ấn trong cuộc đời này, và
có lẽ Fred sẽ hạnh phúc mà kiếm tiền trong khi bà tìm kiếm câu trả lời hoặc quay trở lại
công việc dạy học.
Fred đã dành hết tâm sức cho những khủng hoảng của cuộc đời mình, bởi thế những vấn đề
cuộc sống cùng cảm xúc của Kathy lại trở nên quá sức với ông. Ông muốn mọi thứ rõ ràng,
muốn cuộc sống giống như một đấu trường có kẻ thắng người thua và một tấm séc vào cuối
tháng. Ông muốn một người phụ nữ có thể kiếm ra tiền nhưng vẫn có thời gian dành cho