thấy hơi giống việc Bugs Bunny cố gắng thuyết phục Elmer Fudd làm gì đó
gây chết người.
(Bugs Bunny và Elmer Fudd: hai kẻ thù không đội trời chung trong một phim hoạt hình)
'Trung sĩ Doakes", tôi nói, "Deborah là gia đình duy nhất của tôi, và
anh không nên nghi ngờ sự tận tình của tôi. Đặc biệt là..", tôi nói, và phải
đấu tranh với ham muốn lau sạch những móng tay của mình theo phong
cách của Bugs, "vì cho đến nay, anh cũng chẳng là gì quan rrọng cả".
Dù anh ta có là ai đi nữa, kẻ giết người máu lạnh hay tất cả những gì
có thể, Trung sĩ Doakes rõ ràng vẫn có khả năng có cảm xúc. Có lẽ đó là sự
khác biệt lớn giữa chúng tôi, là lý do anh ta cố gắng để làm một người tốt
và chiến đấu chống lại những gì lẽ ra đã ở cùng phe với mình. Dẫu sao đi
nữa, tôi vẫn có thể nhận thấy vẻ tức giận trào dâng đang nhấp nháy trên
khuôn mặt anh ta, sâu thẳm là một tiếng gầm gừ gần như có thể nghe được
từ bóng tối bên trong anh ta. "Chẳng là gì quan trọng", anh ta nói. "Điều đó
cũng tốt."
"Chẳng là gì quan trọng", tôi nói một cách chắc chắn. "Deborah và tôi
đã chạy khắp nơi để làm mọi việc cần thiết rồi nhận lấy mọi rủi ro, và anh
biết điều đó."
Trong một thoáng, cơ hàm anh ta duỗi thẳng như thể chúng chuẩn bị
nhảy khỏi khuôn mặt anh ta và siết cổ tôi, tiếng gầm bên trong anh ta nổi
lên thành một tiếng gầm vang vọng tới cả Người Lữ Hành Tối Tăm, khiến
nó phải ngồi dậy và trả lời lại; chúng tôi cứ đứng như thế, hai cái bóng
khổng lồ chứng tỏ sức mạnh và đối đầu vô hình trước mặt chúng tôi.
Rất có thể đã có những miếng thịt bị xé và vũng máu trên đường phố
nếu một chiếc xe cảnh sát không chọn thời điểm đó để bóp còi dừng lại bên
cạnh chúng tôi và làm gián đoạn. Một cảnh sát trẻ nhảy ra, Doakes lấy huy
hiệu của mình theo phản xạ và đưa nó về phía họ mà không rời mắt khỏi
tôi. Anh ta ra hiệu xua đuổi bằng bàn tay còn lại, nhân viên cảnh sát liền lùi
lại và thò đầu vào xe để tham khảo ý kiến các đồng nghiệp của mình.
"Được rồi", Trung sĩ Doakes nói với tôi, "anh đang nghĩ gì vậy ? .
Điều đó không thực sự hoàn hảo. Bugs Burtny sẽ khiến anh ta tự nghĩ
ra, nhưng như thế cũng đủ tốt rồi. "Thực ra", tôi nói, "Tôi có một ý tưởng.
Nhưng hơi liều lĩnh".
"Được rồi", anh ta nói. "Có thể được."
"Nếu điều đó quá sức với anh, hãy nghĩ một cách khác", tôi nói.
"Nhưng tôi nghĩ rằng đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm."
Tôi có thể nhận thấy anh ta đang suy nghĩ. Anh ta biết mình bị tôi
bẫy, nhưng những gì tôi nói lại có đủ sự thật, niềm tự hào hay tức giận