SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 154

ai oán. "Được rồi, Deb. Anh sẽ cố hết sức", tôi nói, và cô ấy nhắm mắt lại.

"Cảm ơn", cô ấy nói.
Tôi trở lại chiếc xe tải của Danco vừa kịp lúc để thấy nhân viên y tế

lớn tuổi hơn đứng dậy từ nơi ông ta rõ ràng là bị ói mửa, và quay sang nói
chuyện với người bạn của mình - người đang ngồi trên lề đường lầm bầm
với chính mình qua những âm thanh mà Frank vẫn đang rên rỉ bên trong.
"Thôi nào, Michael", anh chàng lớn tuổi hơn nói. "Thôi nào, anh bạn."

Michael dường như không quan tâm đến việc di chuyển, ngoại trừ

việc đu đưa khi liên tục lặp đi lặp lại, "Ôi Chúa. Ôi Chúa Jesus ! Ôi Chúa ơi
!". Tôi quyết định có lẽ anh ta không cần sự an ủi của tôi nên đi một vòng
tới cửa chỗ ghế lái của chiếc xe tải. Nó đã bị bung ra và tôi lén nhìn vào
trong.

Tiến sĩ Danco hẳn đã rất vội vàng, bởi vì ông ta bỏ lại một chiếc máy

quét rất đắt tiền - loại mà các nữ cảnh sát và người săn tin sử dụng để giám
sát giao thông phát thanh khẩn cấp. Thật được an ủi khi biết rằng Danco đã
theo dõi chúng tôi bằng thứ này chứ không phải một loại phép thuật bí ẩn
nào đó.

Một điều nữa là chiếc xe rất sạch sẽ. Không có diêm khói, một mẩu

giấy ghi địa chỉ hay một từ khó hiểu trong tiếng Latin viết vội phía sau.
Không có gì có thể cung cấp cho chúng tôi bất kỳ loại đầu mối nào. Có thể
có dấu vân tay, nhưng vì chúng ta đã biết ai là người lái xe nên điều đó
chẳng có thêm gì hữu ích.

Tôi cầm chiếc máy quét rồi đi vòng ra phía sau xe tải. Doakes đang

đứng bên cạnh cánh cửa sau để mở khi nhân viên y tế lớn tuổi hơn cuối
cùng đã có thể khiến người bạn của ông ta đứng dậy. Tôi đưa Doakes chiếc
máy quét. "Nó đặt ở ghế phía trước", tôi nói. "Ông ta đã nghe hết tất cả."

Doakes chỉ liếc nhìn và đặt nó vào không gian bên trong cửa sau

chiếc xe. Vì anh ta không có vẻ gì là muốn nói chuyện trước, tôi đành hỏi,
"Anh có ý tưởng nào về những gì chúng ta nên làm tiếp theo không ?".

Anh ta nhìn tôi mà không nói bất cứ điều gì, tôi nhìn lại chờ đợi, và

đã nghĩ chúng tôi có thể cứ đứng như thế cho đến khi chim bồ câu bắt đầu
làm tổ trên đầu, nếu như không có những nhân viên y tế. "Được rồi, các
cậu", người lớn tuổi hơn nói, và chúng tôi dịch sang một bên để họ đưa
Frank ra. Nhân viên y tế vạm vỡ dường như hết sức hoàn hảo lúc này, như
thể ông ta đã ở đây để đặt nẹp vào một cậu bé với mắt cá chân bị xoắn. Tuy
nhiên trông người bạn của ông ta vẫn ủ rũ, và thậm chí cách xa sáu feet, tôi
vẫn có thể nghe thấy hơi thở của anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.