SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 152

Chương 21

Trung sĩ Doakes rõ ràng đã quên mất việc anh ta vốn đang theo dõi

tôi, bởi vì anh ta đã vượt qua tôi để đến chỗ chiếc xe tải trước tôi khoảng 20
yard. Tất nhiên, anh ta có lợi thế rất lớn vì có đủ hai chiếc giày, nhưng anh
ta cũng di chuyển rất nhanh nữa. Chiếc xe tải đã chạy lên vỉa hè phía trước
ngôi nhà màu cam nhạt với tường san hô bao quanh. Thanh chắn phía trước
xe đâm vào một góc bức tường đá và lật đổ nó, phía đuôi xe quay ra đối
diện với đường, vì vậy chúng tôi có thể nhìn thấy màu vàng tươi sáng của
tấm giấy phép Chọn Cuộc Sống.

Trước khi tôi bắt kịp Doakes, anh ta đã mở cửa sau xe tải và tôi nghe

thấy tiếng rên rỉ đến từ bên trong. Lúc này âm thanh thực sự không giống
như đến từ một con chó, hoặc có lẽ tôi đã quen với nó. Tông giọng cao hon
một chút so với trước đây, và độ rung nhiều hơn một chút, thậm chí nghe
chói tai hơn giọng kim, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là tiếng kêu của một
xác chết còn sống.

Nó bị gắn vào một chỗ ngồi không có lưng tựa trong xe, hiện đã bị lật

sang một bên, do vậy nó nằm dọc theo chiều dài chiếc xe. Đôi mắt nằm
trong hốc mắt đã bị cắt mất mi lăn qua lăn lại lên xuống, đôi môi đã bị cắt
bỏ và cái miệng không còn một chiếc răng nào hợp thành một hình chữ o
mấp máy như một đứa bé, nhưng không có tay chân để có bất kỳ chuyển
động đáng kể nào.

Doakes khom người, nhìn xuống phần còn lại của khuôn mặt - thứ

chẳng còn chút biểu cảm nào. "Frank", anh ta nói, và thứ đó hướng mắt về
phía anh ta. Tiếng rên rỉ dừng lại một lát, sau đó tiếp tục với tông giọng cao
hơn, than khóc với một nỗi đau mới mà dường như là cầu xin điều gì đó.

"Anh nhận ra người này không ?", tôi hỏi.
Doakes gật dầu. "Frank Aubrey", anh ta nói.
"Sao anh biết ?", tôi hỏi. Bởi vì thực sự, bạn sẽ thấy tất cả những

người trong trạng thái này đều rất khó để có thể phân biệt. Đặc điểm phân
biệt duy nhất tôi thấy có lẽ là vầng trán đầy nếp nhăn.

Doakes vẫn nhìn thứ đó, nhưng lầm bầm gì đó và gật đầu khi nhìn

vào một bên cổ nạn nhân. "Hình xăm. Đó là Frank." Anh ta lại lầm bầm,
nghiêng về phía trước và kéo nhẹ một mảnh giấy nhỏ nhỏ được dính vào
băng ghế dự bị. Tôi cúi xuống nhìn: vẫn nét chữ nguệch ngoạc tôi từng
nhìn thấy trước đó, Tiến sĩ Danco đã viết DANH DỰ.

"Gọi nhân viên y tế đi", Doakes nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.