SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 209

Chương 28

Dù rất miễn cưỡng, tôi đã nhận lời giúp đỡ, và do vậy Dexter Trách

Nhiệm đáng thương ngay lập tức nghiên cứu vấn đề bằng tất cả sự xảo
quyệt thủ đoạn của bộ não quyền năng. Nhưng sự thật đáng buồn là bộ não
của tôi dường như đã bị ngắt điện; dù tôi có chăm chỉ nhập liệu manh mối
đến thế nào, cũng không có gì trả về ô kết quả.

Tất nhiên, tôi có thể cần thêm nhiên liệu đế hoạt động một cách tốt

nhất, vì vậy tôi đã thuyết phục Deborah gửi cho mình thêm ít bánh Đan
Mạch. Trong khi cô ấy gọi điện cho dịch vụ phòng, Chustky nở một nụ cười
hơi men và đầy mồ hôi với tôi rồi nói, "Hãy đến với nó, được không, anh
bạn ?". Vì ông ta hỏi rất lịch sự và suy cho cùng, tôi phải làm gì đó trong
khi chờ những chiếc bánh Đan Mạch, tôi đồng ý.

Việc mất đi hai mảnh tay chân đã loại bỏ luôn của Chustlky một số

loại khóa tâm linh. Mặc dù hơi run rẩy, ông ta đã cởi mở và thân thiện hơn
rất nhiều, cũng có vẻ thực sự háo hức để chia sẻ thông tin theo một cách mà
tôi không thể tưởng tượng sẽ xảy ra ở Chutsky với bốn phần chân tay hoàn
chỉnh và một cặp kính râm đắt tiền. Do vậy, với thôi thúc để hoàn thành và
biết càng nhiều chi tiết càng tốt, tôi tận dụng sự vui vẻ mới của ông ta bằng
cách lấy danh sách tên của đội El Salvador.

Ông ta ngồi với một tập giấy màu vàng đặt trên đầu gối, giữ nó bằng

cùi chỏ trong khi viết nguệch ngoạc những cái tên với bàn tay phải, cũng là
bàn tay duy nhất. "Manny Borges như anh đã biết", ông ta nói.

"Nạn nhân đầu tiên", tôi nói.
"Ừm", Chutsky nói mà không ngẩng lên. Ông ta viết tên rồi gạch một

đường lên đó. "Sau đó là Frank Aubrey ?" Ông ta cau có và thực sự câm
như hến khi viết tiếp rồi lại gạch bỏ. "Hắn ta đã bỏ qua Oscar Acosta. Chúa
mới biết bây giờ anh ta ở đâu". Dù sao ông ta vẫn viết cái tên đó ra và đặt
một dấu hỏi chấm bên cạnh. "Wendell Ingraham. Sống ở North Shore
Drive, bên ngoài bãi biển Miami." Tờ giấy trượt xuống sàn khi ông ta viết
cái tên này, ông ta chộp lấy nó nhưng không kịp. Ông ta nhìn chằm chằm
vào tờ giấy đang nằm dưới sàn một lúc, sau đó cúi xuống và nhặt nó lên.
Một giọt mồ hôi lăn từ phần đầu trọc lóc của ông ta xuống sàn nhà. "Đống
thuốc khốn kiếp", ông ta nói, " Khiến tôi hơi chóng mặt".

"Wendell Ingraham", tôi nói.
“Phải. Phải." Ông ta viết vội phần còn lại của cái tên và không dừng

lại khi tiếp tục với "Andy Lyle. Hiện đang bán ô tô ở Davie." Và với cơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.