SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 214

Tại sao không khởi động một chút với Tiến sĩ Danco ? Ai có thể đổ

lỗi cho tôi vì đã làm với ông ta những chuyện ông ta sẵn sàng làm với người
khác ? Nếu tôi phải cứu Doakes để có được Danco, ồ, không ai nói cuộc
sống là hoàn hảo nữa.

Vì vậy, tôi đã ở đây, đi về hướng bắc đại lộ Dixie rồi lên đường 1-95,

đi hết đoạn đường đó để tới đường đê 79, sau đó đi thẳng đến khu vực
Normandy Shores ở bãi biển Miami - nơi Ingraham sống. Trời đã tối trước
khi tôi rẽ xuống con đường nhỏ và lái xe chậm lại. Một chiếc xe tải màu
xanh đậm đậu ở đường lái xe, rất giống với chiếc màu trắng Danco đâm vào
bờ tường cách đây vài ngày. Nó đậu bên cạnh một chiếc Mercedes hơi mới,
và nhìn rất không hợp với khu phố giàu có này. Ồ, tôi nghĩ. Người Lữ Hành
Tối Tăm bắt đầu lầm bầm những lời kích động, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi
qua khúc quanh ngang qua ngôi nhà để tới một lô đất trống. Tôi dừng lại ở
góc đường.

Chiếc xe tải màu xanh không thuộc về nơi này, dựa trên những đặc

điểm của khu phố. Tất nhiên, có thể là Ingraham cần làm công việc bôi trát
thạch vữa và các công nhân đã quyết định ở lại cho đến khi công việc hoàn
tất. Nhưng tôi không nghĩ vậy, và Người Lữ Hành Tối Tăm cũng thế. Tôi
lấy điện thoại ra để gọi cho Deborah.

"Có lẽ anh đã tìm thấy gì đó", tôi nói với cô ấy khi cô ấy trả lời.
"Cái gì khiến anh mất nhiều thời gian thế ?", cô ấy nói.
"Anh nghĩ Tiến sĩ Danco đang ở nhà Ingraham ở bãi biển Miami", tôi

nói.

Có một khoảng lặng ngắn, dường như tôi có thể nhìn thấy cái cau

mày của cô ấy. "Tại sao anh lại nghĩ thế ?"

Ý tưởng phải giải thích cho cô ấy rằng đó chỉ là suy đoán của tôi

không quá hấp dẫn, vì vậy tôi chỉ nói, "Đó là một câu chuyện dài, em gái.
Nhưng anh nghĩ rằng mình đúng".

"Anh nghĩ", cô ấy nói. "Nhưng anh không chắc chắn."
"Anh sẽ chắc chắn trong vài phút nữa", tôi nói. "Anh đang đỗ xe ở

góc đường gần ngôi nhà, và có một chiếc xe tải đậu trước nhà trông không
giống loại xe sẽ có ở khu này."

"Hãy ở đó", cô ấy nói. "Em sẽ gọi lại." Cô ấy gác máy và để tôi nhìn

vào ngôi nhà. Nó ở một góc khuất nên tôi không thể nhìn vào ngôi nhà mà
không ngoẹo cổ. Vì vậy, tôi quay đầu xe lại đối diện với khúc quanh chỗ
ngôi nhà đứng đó như thể đang chế nhạo, và khi tôi đứng từ vị trí mới, Nó
hiện ra. Lấp ló cái đầu cồng kềnh của mình qua những lùm cây, ánh lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.