SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 215

những chùm ánh sáng lờ mờ xuống khung cảnh thê lương bên dưới. Mặt
trăng đó, ngọn đèn luôn mỉm cười đó. Nó hiện ra ở đó.

Tôi có thể cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo của ánh trăng chạm vào

mình, khuyến khích, trêu chọc và thúc giục tôi dấn thân vào điều gì đó ngu
ngốc và tuyệt vời; đã rất rất lâu rồi, tôi mới có thể nghe những âm thanh đó,
đến nỗi chúng dường như lớn gấp đôi bình thường, dội qua đầu và xuống
tới cột sống của tôi. Thật sự, liệu có hại gì cơ chứ khi làm gì đó để hoàn
toàn chắc chắn trước khi Deborah gọi lại ? Tất nhiên là không làm bất cứ
điều gì ngu ngốc, chỉ đơn giản là ra khỏi xe và đi xuống con đường ngang
qua ngôi nhà, chỉ là một cuộc đi dạo bình thường dưới ánh trăng dọc theo
con đường yên tĩnh trước nhà. Và nếu tình cờ, cơ hội xuất hiện để chơi một
vài trò chơi nhỏ với tiến sĩ.

Thật khó chịu khi nhận thấy hơi thở có chút run rẩy khi tôi ra khỏi xe.

Xấu hổ thay, Dexter. Khả năng kiểm soát và bình tĩnh nổi tiếng đâu rồi ? Có
lẽ nó đã sụt giảm vì bị bọc kín quá lâu, và có lẽ ít thời gian gián đoạn như
thế khiến tôi hơi có phần háo hức hơn, nhưng chuyện mất bình tĩnh là
không thể xảy ra. Tôi hít một hơi dài thật sâu để trấn tĩnh bản thân mình và
đứng thẳng trên đường, chỉ là một con quái vật bình thường ra ngoài cho
một buổi tối đi dạo qua phòng khám giải phẫu ngẫu hứng. Xin chào, người
hàng xóm, đêm tuyệt đẹp để cắt bỏ một cái chân, phải không ?

Với mỗi bước gần hơn đến ngôi nhà, tôi cảm thấy có gì đó đang lớn

lên và khó khăn hơn trong mình, và cùng lúc đó, những ngón tay lạnh lẽo
hạ xuống để giữ nguyên chỗ cũ. Tôi là hai mặt đối lập, sống với ánh trăng
lẫn sự chết chóc, và khi tôi đến được ngôi nhà, những lời thì thầm bên trong
bắt đầu nổi lên; tôi nghe thấy những âm thanh yếu ớt phát ra từ phía trong -
một điệp khúc của giai điệu và tiếng saxophone nghe rất giống bản Tito
Puente. Tôi không cần những lời thì thầm dậy lên để biết rằng mình đã
đúng, đây quả thật đúng là nơi mà Tiên sĩ đã lập nên phòng khám của mình.

Ông ta đang ở đây, và làm việc.
Giờ thì tôi sẽ làm gì đây ? Tất nhiên điều khôn ngoan là đi ngược lại

tới chỗ xe của mình và đợi cuộc gọi của Deborah, nhưng đây thực sự là một
đêm cho trí thông minh, với mặt trăng nhẹ nhàng ngân nga các ca từ giễu
cợt trên bầu trời và nước đá chảy qua tĩnh mạch của tôi, thúc giục tôi tiến về
phía trước ?

Vì vậy, lúc đi bộ qua ngôi nhà, tôi liền lẻn vào bóng đêm xung quanh

nhà kế bên rồi cẩn thận lách ra sân sau cho đến khi có thể nhìn thấy phía sau
ngôi nhà của Ingraham. Đèn rất sáng qua ô cửa sổ sau ngôi nhà và tôi lẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.