SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 93

lanh toát dội lên cột sống tôi và tôi thấy rằng mình thực sự trông mong được
gặp Tiến sĩ Danco cũng như thảo luận sâu hơn về công việc của ông.

Từ phía xa, tôi nghe thấy tiếng ầm ầm của những trận sấm sét đầu tiên

khi cơn bão buổi chiều bắt đầu kéo tới. "Chết tiệt", Chutsky nói. "Có phải
sắp mưa không ?"

"Vào thời gian này mỗi ngày ", tôi nói.
"Thật không tốt", ông ta nói. "Chúng ta phải làm gì đó trước khi trời

mưa. Trông anh thật hào hứng, Dexter."

"Tôi á ?", tôi nói, giật mình khỏi dòng suy nghĩ miên man về những

sơ xuất y tế lạ lùng. Tôi đã cố gắng đồng hành cùng họ, nhưng thực sự tôi
cần làm gì đó nhiều hơn những gì mình đã chuẩn bị. Ý tôi là, ở đây chúng
tôi đã có hai chiến binh giỏi giang ngồi yên, trong khi lại đưa Dexter Má
Lúm Mỏng Manh vào chỗ nguy hiểm ? Đâu là ý nghĩa của việc đó vậy ?

"Anh", Chutsky nói. "Tôi cần phải ở đây và xem những gì sẽ xảy ra.

Nếu đúng là Danco, tôi có thể đưa ông ra tốt hơn. Còn Debbie..." Ông ta
mỉm cười với cô ấy, mặc dù cô ấy có vẻ cau có với ông ta. "Debbie không
chỉ là một cảnh sát. Cô ấy đi như một cảnh sát, nhìn giống một cảnh sát, và
có thể cố gắng viết cho ông một tấm vé. Ông sẽ nhận ra cô ấy từ xa. Vì vậy,
đó chính là anh, Dex."

"Tôi làm gì ?", tôi hỏi, và thừa nhận rằng mình vẫn cảm thấy cơn

phẫn nộ chính đáng nào đó.

"Chỉ cần đi bộ một lúc qua các ngôi nhà xung quanh ngõ cụt này và

ngược lại. Giữ cho mắt và tai canh chừng, nhưng không được quá lộ liễu."

"Tôi không biết làm thế nào để lộ liễu", tôi nói.
"Tốt. Sau này nên được khen thưởng."
Rõ ràng là cả sự logic lẫn khó chịu hoàn toàn chính đáng cũng sẽ

không mang lại kết quả gì tốt đẹp hơn, vì vậy tôi mở cửa và ra ngoài, nhưng
không thể cưỡng lại màn chia tay. Tôi dựa người vào cửa xe bên phía
Debrah và nói, "Anh hy vọng mình sống để hối tiếc điều này". Và may thay,
tiếng sấm ầm ầm một lần nữa vang lên gần đó.

Tôi đi dọc vỉa hè về phía ngôi nhà. Những chiếc lá dưới chân, một vài

vỏ hộp nước ép trái cây từ hộp đựng thức ăn trưa của vài đứa trẻ. Một con
mèo vội vã chạy trên bãi cỏ khi tôi đi qua và đột nhiên dừng lại, cúi xuống
liếm chân mình rồi nhìn chằm chằm vào tôi từ một khoảng cách an toàn.

Phía trước ngôi nhà đỗ những chiếc xe, âm nhạc đã thay đổi và ai đó

đang la hét, "Wow !". Thật hay ho khi biết rằng ai đó đã có một thời gian
vui vẻ trong khi tôi đang đi vào chỗ nguy hiểm chết người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.