SÁT THỦ TOKYO - Trang 164

13

LÚC TÔI VỀ ĐẾN KHÁCH SẠN, chỗ đau trên lưng đã trở nên âm ỉ.
Mắt trái tôi sưng vù - hắn đã chọc ngón tay vào đó - và đầu đau nhức,
có lẽ từ lúc hắn cố gắng giật rách tai tôi.

Tôi nặng nhọc lê bước qua chỗ bà lão ở quầy lễ tân, giơ chìa khóa

lên khi tôi đi qua để bà ta biết tôi đã thuê phòng. Bà ta ngẩng lên nhìn
và rồi quay lại với tờ báo đang đọc. Tôi cố gắng chỉ để cho bà ta nhìn
thấy nửa mặt bên phải của tôi, vì tình trạng của nó ổn hơn nửa bên trái.
Nhưng bà ta có vẻ chẳng đoái hoài gì đến khuôn mặt tôi.

Tôi gõ cửa để Midori biết tôi đã về và rỗi mở khóa vào phòng.
Cô ấy đang ngồi trên giường, và nhảy bật dậy khi thấy con mắt bị

sưng và những vết cào xước trên mặt tôi. “Có chuyện gì vậy?” Cô ấy
há hốc miệng, và dù đang đau đớn nhưng sự quan tâm trong giọng nói
của cô ấy khiến lòng tôi thấy ấm áp.

“Có kẻ phục kích trong căn hộ của tôi,” tôi nói, khóa cửa lại. Tôi

cởi áo khoác và ngồi xoài ra trên đi văng. “Có vẻ như gần đây cả hai ta
đều khá nổi tiếng.”

Cô ấy bước tới và quỳ xuống bên cạnh tôi, đưa mắt kiểm tra

gương mặt tôi. “Mắt anh bị thương nặng quá. Để tôi lấy cho anh ít đá
trong tủ lạnh.”

Tôi nhìn cô ấy bước đi. Cô ấy đang mặc quần jean và cái áo dài

tay màu xanh lính thủy mà cô ấy hẳn đã mua khi tôi ra ngoài, và với
mái tóc được cột cao, tôi có thể nhìn rõ đường nét của bờ vai và eo
lưng cùng đường cong ở hông cô ấy. Điều tiếp theo mà tôi biết là tôi
bỗng dưng ham muốn cô ấy dữ dội đến nỗi gần như quên bẵng cơn
đau ở lưng. Nhưng tôi chẳng thể kiểm soát được. Như bất cứ người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.