SÁT THỦ TOKYO - Trang 159

“Mệnh lệnh cái con khỉ,” tôi nói, nhìn xuống hắn.
Hắn bắt đầu thở gấp gáp. “Đừng giết tôi! Tôi còn có vợ con!”
Tôi đã xoay hông để lấy đà. “Tao sẽ nhờ người gửi hoa đến cho

họ,” tôi thì thầm, và chém mạnh cạnh bàn tay vào gáy hắn. Tôi cảm
thấy những đốt sống cổ của hắn vỡ vụn và hắn co giật, rồi ngã sụp
xuống đất.

Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bỏ mặc hắn ở đó. Căn hộ

của tôi đã bị lộ. Dù gì tôi cũng sẽ phải tìm một chỗ ở khác, vì vậy dù
thi thể của hắn có mang lại sự tăng cường điều tra ở Sengoku thì cũng
chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.

Tôi bước qua xác hắn và đi ngược lại vài bước về phía bãi đỗ xe

mà tôi đã đi qua lúc nãy. Tôi nghe tiếng cửa tòa nhà của tôi đóng sầm
lại.

Mặt trước bãi đỗ xe được chăng dây thừng, và những sợi dây

được căng ngang giữa những cái cột điện cao thế cắm trong cát. Tôi
vốc một nắm cát ở chân một cái cột điện và quay lại vị trí của mình ở
góc tường, nhòm ra ngoài qua mép tường. Không thấy đồng bọn của
Benny đâu cả. Khốn kiếp, hắn đã rẽ phải vào con ngõ hẹp nối phố tôi
ở với con phố song song với nó, cách căn hộ của tôi khoảng mười lăm
mét. Thế mà tôi cứ tưởng hắn sẽ bám theo những con đường chính.

Gay go đây. Bây giờ hắn đã đi trước tôi, và tôi không còn chỗ nào

để phục kích hắn. Hơn nữa, tôi thậm chí không biết mặt mũi hắn. Nếu
hắn ra được đến con lộ chính bên cạnh nhà ga, tôi sẽ không thể tách
hắn khỏi tất cả những người khác. Phải hành động ngay bây giờ.

Tôi chạy hết tốc lực xuôi theo con phố nhà tôi, dừng phắt lại ở

con ngõ ấy. Tôi thò đầu qua cạnh tường và thấy một dáng hình đơn
độc đang bước đi về đầu đằng kia.

Tôi quét mắt trên mặt đất, tìm một món vũ khí. Chẳng có thứ gì

đủ tầm để làm một cây gậy. Tệ thật.

Tôi rẽ vào ngõ, đi sau hắn khoảng bảy mét. Hắn đang mặc một

cái áo khoác da dài đến thắt lưng và có vóc người bè bè, vạm vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.