SÁT THỦ TOKYO - Trang 168

“Không, không sao đâu,” tôi bảo cô ấy, cảm thấy bối rối lạ lùng.

“Tôi có thể ngủ trên đó mà.”

“Tôi sẽ ngủ trên đi văng,” cô ấy nói, với một nụ cười cứ đọng

mãi trên môi.

Cuối cùng tôi chấp nhận lời đề nghị của cô ấy, nhưng giấc ngủ

thật chập chờn. Tôi mơ thấy mình đang di chuyển qua khu rừng rậm
rạp gần Tchepone ở miền nam nước Lào, bị một tiểu đoàn trinh sát
ngược của NVA

*

truy đuổi. Tôi đã lạc khỏi đội của mình và bị mất

phương hướng. Tôi chạy chếch sang một bên và đột ngột quay ngược
lại, nhưng không thể cắt đuôi NVA. Họ bao vây tôi, và tôi nghĩ tôi sẽ
bị bắt và tra tấn. Bỗng Midori xuất hiện, cố gắng thuyết phục tôi cầm
lấy một khẩu súng lục. “Tôi không muốn bị bắt,” cô ấy nói. “Xin hãy
giúp tôi. Hãy cầm lấy khẩu súng. Đừng lo cho tôi. Hãy cứu lấy người
của tôi.”

Tôi ngồi bật dậy, cơ thể gập lại như một chiếc lò xo. Bình tĩnh

nào, John. Chỉ là một giấc mơ thôi mà. Tôi thót bụng và thở ra một
hơi thật dài qua lỗ mũi, cảm giác như Jake Khùng đang ở ngay trong
căn phòng này với tôi.

Khuôn mặt tôi ướt đẫm và tôi tưởng nó lại đang chảy máu, nhưng

khi tôi đưa tay lên má và nhìn những ngón tay mình, tôi nhận ra đó là
nước mắt. Cái quái gì thế này? Tôi nghĩ.

Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, rọi ánh sáng vào phòng qua

cửa sổ. Midori đang ngồi trên đi văng, đầu gối thu trước ngực. “Ác
mộng à?” Cô ấy hỏi.

Tôi quệt ngón cái lên hai bên má. “Cô thức bao lâu rồi?
Cô ấy nhún vai. “Được một lúc rồi. Anh cứ lăn lộn và trở mình.”
“Tôi có nói gì không?”
“Không. Anh sợ sẽ nói hớ gì đó trong khi ngủ à?”
Tôi nhìn cô ấy, nửa khuôn mặt cô ấy được ánh trăng rọi sáng, nửa

còn lại chìm trong bóng tối. “Phải,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.