SÁT THỦ TOKYO - Trang 179

Đôi mắt cô ấy thăm thẳm như những cái hồ chứa bóng tối.

“Nhưng anh không thể ở trong chiến tranh mãi mãi, John à.”

Tôi mỉm cười mệt mỏi. “Một con cá mập không thể ngừng bơi,

nếu không nó sẽ chết.”

“Anh không phải là cá mập.”
“Anh không biết mình là gì nữa.” Tôi dùng ngón tay day day hai

bên thái dương, cố gắng xua đi những hình ảnh, cả trong quá khứ và
hiện tại, đang va đụng vào nhau trong đầu tôi. “Anh không biết.”

Chúng tôi im lặng một lúc, và tôi cảm thấy một cơn buồn ngủ dễ

chịu đang dâng lên. Tôi sẽ hối hận về toàn bộ chuyện này. Phần trí óc
minh mẫn của tôi thấy rõ điều đó. Nhưng có vẻ như ngủ là một việc
khẩn cấp hơn nhiều, và dù sao đi nữa những gì đã làm thì cũng đã làm
rồi.

Tôi thiếp ngủ, nhưng cơn đau ở lưng khiến giấc ngủ cứ chập

chờn, và trong những khoảnh khắc tỉnh táo thoáng qua ấy, tôi đã nghi
ngờ tất cả những chuyện đã xảy ra nếu cô ấy không nằm bên cạnh tôi.
Rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ, vật lộn với những bóng ma thậm chí còn
mang tính cá nhân hơn, khủng khiếp hơn, so với những gì tôi có thể kể
cho Midori.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.