SÁT THỦ TOKYO - Trang 198

Midori thế nào, rồi đến vụ tấn công bên ngoài căn hộ của cô ấy và sau
đó là căn hộ của tôi, cuộc gặp gỡ với Bulfinch, cái đĩa. Tôi không kể
với cậu ta về đêm trước. Tôi chỉ kể với cậu ta rằng chúng tôi đang
dùng một khách sạn tình yêu làm chốn nương náu.

Nhìn cậu ta ngồi đó, cảm nhận được sự lo lắng của cậu ta, tôi

nhận ra tôi tin tưởng cậu ta. Không chỉ vì tôi biết rằng, trên thực tế,
cậu ta không thể nào làm hại tôi (đó vốn là lí do quen thuộc để tôi tin
tưởng một người nào đó hơn một chút), mà vì cậu ta là kẻ đáng tin. Và
bởi vì tôi muốn tin tưởng cậu ta.

“Tôi đang lâm vào một tình thế gay go,” tôi bảo cậu ta. “Tôi cần

sự giúp đỡ của cậu. Nhưng... cậu sẽ cần biết một vài căn nguyên khá
sâu xa của nó trước đã. Nếu cậu thấy không thoải mái thì chỉ cần nói
thẳng ra.”

Cậu ta khẽ đỏ mặt, và tôi biết việc tôi nhờ cậu ta giúp đỡ, và việc

tôi cần cậu ta, có ý nghĩa với cậu ta rất nhiều. “Tôi cảm thấy thoải mái
mà,” cậu ta nói.

Tôi kể với cậu ta về Holtzer và Benny, và mối liên hệ của chúng

với CIA.

“Giá mà anh kể với tôi sớm hơn,” cậu ta nói khi tôi kể xong. “Tôi

đã có thể giúp anh nhiều hơn.”

Tôi nhún vai. “Cậu biết càng ít, tôi càng đỡ phải lo lắng về cậu.”
Cậu ta gật đầu. “Một quan điểm đậm chất CIA.”
“Cậu cũng thế còn gì.”
“Không, không. Xin hãy nhớ rằng, tôi làm việc ở Puzzle Palace

*

.

Chỉ có những người làm việc cho CIA mới biến cái thói hoang tưởng
của mình thành một niềm tự hào. Dù sao đi nữa, tại sao tôi lại muốn
hại anh chứ?”

“Chỉ thận trọng thôi, cậu nhóc ạ,” tôi nói. “Chẳng có ý gì đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.