SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 120

- "Lâu lắm rồi, không nhớ nổi từ khi mô. Thỉnh thoảng có khi thoát được

thứ chiêm bao nớ. Suốt một năm, ... à không, gần hai năm trời, không
chiêm bao như rứa. Mọi chuyện cũng có vẻ song suốt hơn trong khoảng đó.
Nhưng rồi, làm cách chi cũng chiêm bao trở lại. Đúng cái khi mà mình
tưởng là thoát rồi, khỏi lo rồi, thì lại bắt đầu chiêm bao trở lại. Mà đã bắt
đầu rồi là chịu thua, không thoát được."

Ông Miyake lắc đầu.

- "Nhưng mà với cô Junko thì chắc là không nên nói mấy chuyện u ám

đó."

- "Không sao đâu." Junko nói. Cô ngậm một điếu thuốc trên môi, đánh

diêm châm hút một hơi thuốc dài. "Ông Miyake kể cho nghe đi."

Lửa như đã sắp tàn. Đống cây trữ sẵn để thêm vào thì đã cho cả vào

đống lửa rồi. Lúc nầy tiếng sóng vỗ vào bờ nghe như lớn hơn.

- "Có nhà văn Mỹ tên là Jack London đó..."

- "À, người viết truyện nhóm lửa đấy chứ gì?"

- "Đúng rồi. Cô biết giỏi quá. Jack London từ lâu vẫn nghĩ là mình sẽ

chết đuối trên biển, tin chắc là mình sẽ chết kiểu đó. Ban đêm đi lạc rồi té
xuống biển chết đuối mà không ai hay biết chi hết".

- "Thế Jack London có chết đuối thật không?"

Ông Miyake lắc đầu: "Không, uống thuốc phiện tự tử chết."

- "Vậy thì dự cảm của ông ấy không đúng rồi. Hoặc có thể là ông ấy cố

ý làm cho nó sai đi."

- "Trên bề mặt thì rứa đó." Ông Miyake nói, rồi im lặng một lúc.

"Nhưng mà trong một ý nghĩa chi đó thì ông ta cũng không sai. Jack

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.