SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 189

ngủ một giấc say sưa. Nhưng thật khó mà làm thế được. Không hiểu sao tôi
lại nhớ đến vở kịch đã đóng trong hội ca diễn thời tiểu học. Hồi ấy, tôi đã
đóng vai ông thợ làm bao tay, có chú chồn con đến hỏi mua bao tay từ ông
thợ ấy. Nhưng chú chồn không mang đủ tiền.

- "Chừng ấy thì chả mua được bao tay đâu". Tôi nói, ra dáng một kép

độc.

- "Nhưng mà mẹ cháu kém chịu lạnh lắm. Tay đã nứt nẻ ra vì lạnh quá

đấy". Chú chồn con năn nỉ.

- "Không được là không được. Về gom góp cho đủ tiền rồi hãy lại đây.

Có thế mới ... "

- "Thỉnh thoảng em vẫn đốt nhà kho đấy anh".

Chàng nói.

- "Cái gì kia?". Tôi nói. Còn đang lơ mơ chuyện cũ, tôi có cảm giác

mình nghe nhầm.

- "Thỉnh thoảng em vẫn đốt nhà kho đấy". Chàng lặp lại.

Tôi hướng mắt về phía chàng. Chàng đang miết móng tay dọc theo

đường vân trên hộp quẹt, xong hít khói cần sa vào thật sâu trong phổi, giữ
lại đấy đến mươi giây, rồi từ từ thở khói ra. Trông cứ như là thứ linh khí gì
đấy từ miệng chàng bay ra phiêu bồng trong không khí. Chàng trao điếu
thuốc cho tôi.

- "Thứ ngon lành đấy chứ nhỉ". Chàng nói.

Tôi gật đầu.

- "Mang từ Ấn Độ sang đấy. Chỉ chọn thứ phẩm chất tốt mà thôi. Thuốc

này mà hút vào thì nhớ ra được nhiều thứ một cách kỳ lạ, như là màu ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.