SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 41

Tôi muốn dâng nàng trái tim tôi

Nhưng nàng chẳng để ý đến tôi

chỉ nhìn ra biển xa mà thôi" 1

Năm 1963, Nàng Ipanema đã đăm đắm nhìn ra biển xa như thế. Và bây

giờ, Nàng Ipanema năm 1982 cũng vẫn đăm đắm nhìn ra biển xa như thế.
Nàng vẫn còn phong kín trong hình ảnh ấy, âm thầm phiêu du trong biển cả
thời gian. Giả thử nếu nàng phải già đi, hẳn giờ nầy đã gần bốn mươi rồi.
Tất nhiên, tuy cũng rất có thể nàng không già đi đến như thế, nhưng hẳn là
nàng cũng không còn thon gọn, mà da cũng không còn rám nắng như thế
nữa đâu. Có thể giờ nầy nàng đã có đến ba đứa con, và nắng đã làm hư da
nàng rồi. Nghĩa là, có thể nàng trông vẫn còn đôi phần quyến rũ, nhưng
không còn tươi trẻ như 20 năm trước nữa.

Dù thế, trong đĩa hát thì dĩ nhiên nàng chẳng già đi tí nào. Trong tiếng

kèn Tenor Sax êm như nhung của Stan Getz, nàng mãi mãi là nàng Ipanema
18 tuổi, thanh tú, hiền dịu. Tôi chỉ cần đặt đĩa nhạc lên máy quay đĩa, cho
kim chạy trên đĩa nhạc, là nàng hiện ra với tôi ngay.

"Tôi muốn nói yêu nàng

Tôi muốn dâng nàng trái tim tôi"

Mỗi lần nghe đĩa nhạc nầy, tôi lại nhớ đến hành lang trường trung học.

Mờ tối, hơi ẩm thấp. Hành lang trường trung học đấy. Trần cao, bước đi
trên sàn xi-măng nghe vang lên tiếng giày "cồm cộp". Phía bắc có vài
khung cửa sổ, nhưng ép sát bên cạnh là núi, nên hành lang trường trung học
lúc nào cũng mờ tối. Và thường vắng lặng. Ít nhất thì trong trí nhớ của tôi,
hành lang trường trung học thường vắng lặng như thế.

Tại sao mỗi lần tôi nghe bản nhạc "Nàng Ipanema" lại nhớ đến hành

lang trường trung học, thì tôi chẳng rõ. Chẳng thấy lý do mạch lạc nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.