SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 57

nữa. Dứt khoát như thế.

Cứ xong cữ chạy bộ buổi sáng là uống một lon nước rau, rồi ngồi dựa

ngửa lên ghế mà nghe bài "Day Tripper" 1 của ban Beatles.

- "Daaaay-ay-Tripper"

Nghe bản ấy, lại có cảm giác đang ngồi trên xe lửa. Những trụ điện, nhà

ga, đường hầm, cầu sắt, những bò, ngựa, những ống khói, những đống vật
liệu phế thải,... nối tiếp nhau chạy dạt về phía sau. Chạy đến đâu cũng
chừng ấy phong cảnh, chẳng có gì thay đổi. Giá là ngày xưa thì mình đã vui
thích mà nghĩ là phong cảnh kỳ thú lắm đấy.

Chỉ thỉnh thoảng thì người ngồi ghế bên cạnh mình mới có gì khác. Có

lần, bên cạnh tôi là một cô gái 18 tuổi. Tôi ngồi ghế gần cửa sổ, cô ngồi gần
lối đi ở giữa xe.

- "Cô có muốn đổi sang ghế nầy không?" Tôi hỏi.

- "Cảm ơn ông." Nàng nói. "Ông tử tế quá nhỉ."

Tôi cười đau khổ. Đâu phải tử tế gì. Chỉ vì tôi đã quá quen với sự nhàm

chán rồi, so với cô em.

Đến chuyện đếm xem có bao nhiêu cái trụ điện chạy qua, cũng đã nhàm

chán rồi.

Người-đi-vé-ngày 32 tuổi.

20/08/1981

Dịch xong 10-2004

--------------------------------

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.