SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 59

trái thì tôi có hơi kén chọn khó tính một tí. Mà cũng đang rảnh rỗi, nên tôi
định ló mặt đến cái "Đại hội diễn giảng" ấy xem sao.

- "Đại hội diễn giảng" ấy tổ chức ở hội trường lớn trong một khách sạn,

có cả trà bánh cho khách nữa. Bánh tất nhiên là bánh nướng nhọn mỏ rồi.
Tôi nhón lấy một chiếc bánh, nếm thử nhưng chẳng thấy vị gì gọi là ngon
lành đặc biệt cả. Chất ngọt của bột bánh thì nhơn nhớt, phần da ngoài lại
nham nhám trên đầu lưỡi. Chẳng thể nào nghĩ được là lớp người trẻ thời
bây giờ lại có thể thích được thứ bánh nầy.

Vậy mà người tham gia "Đại hội diễn giảng" lại toàn là người trẻ, cùng

lứa tuổi với tôi hoặc còn trẻ hơn nữa. Tôi được phát bảng thứ tự số 952, mà
sau đó còn có cả trăm người đến nữa, vị chi trên một ngàn người đã đến
tham gia "Đại hội" nầy. Đáng nể thật.

Ngồi bên tôi là một cô gái khoảng 20 tuổi, mang kính cận độ cao. Không

đẹp lắm, nhưng trông cũng thân thiện.

- "Cô đã ăn bánh nướng nhọn mỏ nầy lần nào chưa?" Tôi ướm hỏi.

- "Anh hỏi lạ nhỉ". Cô nói. "Hiệu bánh danh tiếng thế nầy..."

- "Nhưng mà đâu có ngon...". Tôi nói nửa chừng thì bị cô đá vào chân.

Người chung quanh lấm lét nhìn về phía tôi. Không khí ngột ngạt. Tôi
giương đôi-mắt-chú-gấu-nhỏ-ngây-thơ mà chịu trận.

- "Anh nầy điên rồ thật". Lát sau, cô gái thầm thì bên tai tôi. "Đã đến

đây mà lại nói xấu bánh nướng nhọn mỏ thì Chim quạ nhọn mỏ bắt anh đi
rồi không sống mà về được đâu nhé".

- "Chim quạ nhọn mỏ gì?". Tôi sửng sốt la lớn. "Chim quạ nhọn mỏ

là..."

- "Xịt!". Cô gái ngăn lại. Buổi giảng diễn bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.