SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 162

đau đớn. Cần phải giải thoát họ và tự giải thoát bản thân mình khỏi những
đau khổ ấy. "Sung sướng biết bao và đơn giản biết bao, - ông nghĩ. - Còn
cơn đau? - Ông tự hỏi. - Nó đâu rồi? Ô kìa, cơn đau, mày ở đâu?"

Ông bắt đầu chăm chú lắng nghe.

"A, nó đây rồi. Thôi được, cứ đau đi".

"Còn cái chết? Nó đâu rồi?"

Ông tìm nỗi sợ chết quen thuộc trước đây của mình và không thấy nó.

Cái chết ở đâu? Cái chết là thế nào? Chẳng có nỗi sợ nào cả, vì ngay cả cái
chết cũng chẳng có.

Thay thế cho cái chết là ánh sáng.

- Ra thế đấy! - Ông bỗng thốt to lên. - Vui sướng biết bao!

Đối với ông mọi cái đó đã xảy ra trong một khoảnh khắc và ý nghĩa

của khoảnh khắc đó không thay đổi. Đối với những người chứng kiến, cơn
hấp hối của ông còn kéo dài hai tiếng đồng hồ nữa. Trong ngực ông có cái
gì khò khè, cơ thể rã rời của ông rung lên. Sau đó tiếng khò khè và tiếng
thở phì phì ngày một thưa thớt đi.

- Thế là hết! - Có người nói trước mặt ông.

Ông đã nghe thấy câu nói đó và ông lặp lại nó trong tâm trí mình. "Hết

đời cái chết, - ông tự nhủ. - Chẳng còn cái chết nữa".

Ông thở hít vào, dừng lại nửa chừng cơn thở dốc, duỗi người ra và

chết.

Nguyễn Hải Hà dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.