SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 160

SAU ĐÊM VŨ HỘI

Lev Tolstoy

www.dtv-ebook.com

Chương 22: Cái Chết Của Ivan I lyich (12)

Từ phút đó bắt đầu cuộc kêu rên liên tục suốt ba ngày, tiếng kêu rên

khủng khiếp đến nỗi cách hai lần cửa, khi nghe thấy, người ta vẫn khiếp sợ.
Vào giây phút khi ông trả lời vợ, ông hiểu rằng ông đã đi đứt rồi, không
cứu vãn được, thế là hết rồi, hết hẳn rồi, còn mối hoài nghi thế là đã không
được giải quyết và sẽ vẫn cứ là một mối hoài nghi.

- U! U-u! U! - Ông la lên bằng cái giọng điệu khác nhau.

Ông bắt đầu kêu: "Tôi không muốn!" - và cứ thế tiếp tục kêu theo âm

"uốn".

Trong suốt ba ngày, ông không nhận ra thời gian, ông giãy giụa trong

chiếc túi đen ngòm mà một sức mạnh vô hình không cưỡng lại được đã
ném ông vào đó. Ông giãy giụa như kẻ bị án tử hình giãy giụa trong tay đao
phủ, biết rằng mình không thể thoát được. Và cứ mỗi phút ông lại cảm thấy
rằng bất chấp mọi nỗ lực đấu tranh, ông đang đi ngày càng gần tối chỗ
khiến ông khiếp sợ. Ông cảm thấy nỗi đau đớn giày vò ông cả ở chỗ ông
đang bị cuốn vào cái lỗ đen ngòm đó và ông càng bị giày vò đau đớn hớn
nữa, vì ông không thể lọt qua cái lỗ đó được. Cái ý nghĩ cho rằng cuộc sống
của ông là tốt đẹp đã ngăn trở không cho ông chui lọt qua lỗ đó. Chính sự
bào chữa cho cuộc sống của mình đã bám chặt, không thả cho ông lăn đi và
nó làm cho ông đau đớn nhiều hơn cả.

Bỗng nhiên, một sức mạnh nào đó thúc vào ngực, vào sườn ông, ông

càng thấy nghẹt thở hơn, ông lăn xuống cái lỗ và ở đấy, tại đáy lỗ có cái gì
đó sáng lóe lên. Tình hình xảy ra với ông cũng giống như khi ông ngồi trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.