SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 158

"Nếu quả là như thế, - ông tự nhủ, - mình sẽ rời khỏi cuộc sống với ý

thức rằng mình đã hủy hoại tất cả những gì đã được trao cho mình, không
thể nào cứu vãn được, lúc đó tình hình sẽ ra sao?" Ông nằm ngửa và bắt
đầu điểm lại cuộc đời mình một cách hoàn toàn mới mẻ. Sáng nay ông đã
nhìn thấy tên đầy tớ, rồi đến bà vợ, cô con gái và vị bác sĩ, - mỗi cử chỉ của
họ, mỗi lời nói của họ đều khẳng định với ông chân lý khủng khiếp ông đã
phát hiện đêm qua. Ông nhìn thấy mình qua họ, nhìn thấy tất cả những gì
ông đã sống và thấy rõ ràng tất cả những cái đó đều không ổn, tất cả những
cái đó đều là trò bịp lớn, khủng khiếp, nó che lấp mất cả cuộc sống lẫn cái
chết. Ý nghĩ đó tăng thêm, nhân lên gấp mười những đau đớn thể xác của
ông. Ông rên rỉ, vật vã và dứt tung quần áo ở trên mình. Ông tưởng như áo
quần đè nén ông, làm cho ông nghẹt thở. Và vì thế ông căm ghét họ, những
con người đó.

Người ta cho ông uống một liều thuốc phiện lớn, ông ngủ thiếp đi,

nhưng đến bữa ăn trưa, cảnh đó lại tái diễn. Ông xua đuổi tất cả mọi người
và vật vã tại chỗ.

Bà vợ đến gần ông và nói:

- Jean yêu quý ơi, mình hãy làm vì tôi, (vì tôi ư?). Việc đó không có

hại đâu, mà đôi khi còn có lợi. Chả việc gì đâu. Ngay những người khỏe
đôi khi cũng...

Ông mở to mắt:

- Cái gì? Làm lễ nhập thánh thể à? Để làm gì? Chả cần! Nhưng thôi

được...

Bà òa khóc.

- Mình ơi, tôi mời linh mục quen biết nhà ta, ông ấy hiền lắm.

- Tuyệt, hay lắm, - ông thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.