SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 93

phòng người quá cố ra, dùng bàn tay khỏe khoắn của mình bới tất cả đống
áo choàng lông để tìm chiếc áo choàng của Piốt Ivanôvích, rồi trao cho
ông.

- Thế nào, anh Ghêrasim? - Piốt Ivanôvích nói để mà nói. - Thương

nhỉ?

- Đó là ý Chúa. Mọi người chúng ta rồi sẽ đi tới bước đó, - Ghêrasim

nói, nhe hàm răng nông dân đều đặn trắng muốt của mình và như một
người đang lúc công việc bận rộn căng thẳng, nhanh nhẹn mở cửa, gọi
người đánh xe, đỡ Piốt Ivanôvích lên xe, rồi nhảy xuống, quay lại bậc thềm
tựa hồ như để nghĩ xem mình còn phải làm gì nữa.

Sau khi phải chịu đựng mùi hương, mùi xác chết và mùi phê-nôn, Piốt

Ivanôvích đặc biệt khoan khoái hít thở khí trời trong sạch.

- Ngài đi đâu ạ? - Người đánh xe hỏi.

- Chưa muộn lắm. Tôi ghé đến Phêđo Vasiliêvích hãy còn kịp.

Piốt Ivanôvích đi, và quả thực lúc ông tới họ mới chơi được một hội,

vì thế ông ngồi vào chân thứ năm vừa tiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.