SAY NGỦ - Trang 64

Lá thư ấy vô tình xuất hiện giữa một ngày thường như bao ngày thường

khác, khi những gì về Sarah đã trở nên xa xôi. Tôi đã gần như không còn
nhớ đến nữa và cũng không hề biết một chút gì về tình hình của cô ấy,
không biết hiện cô ấy đang ở đâu, làm gì… Nó nằm đó, thu mình nhỏ nhoi
trong một góc tối tăm của chiếc ngăn kéo mà tôi vừa kéo ra. Còn tôi vì thắc
mắc không hiểu đó là cái gì nên đã nhón tay mở để rồi vô tình bao nhiêu
điều tích tụ trong những tháng năm qua được giải thoát, hòa vào trong không
khí và trở thành khởi nguyên một câu chuyện mới sắp tới.

“Sarah yêu quý!

Hôm mình đi tiễn anh trai mình là một ngày mùa xuân.

Lúc mình tới sân bay thì đã thấy anh mình và các cô bạn gái của anh ấy

diện xinh như hoa chờ sẵn ở đó rồi. (Ôi! Mình xin lỗi nhé là vì dạo đó anh
ấy có nhiều cô mết lắm!). Bọn mình đã reo hò ầm ĩ vì hôm đó trời rất quang
đãng, khiến anh ấy cũng vô cùng phấn khích trước niềm vui khi bắt đầu một
cuộc hành trình. Mọi thứ đều tươi vui. Tất cả đều chúc phúc cho tình yêu
của anh ấy và cậu. Kể cũng lạ phải không? Nhưng ở anh ấy có thứ gì đó làm
xiêu lòng người ta mà. Cậu biết rõ rồi đấy!

Mình vẫn nhớ, đang đúng vào dịp hoa anh đào nở nên thỉnh thoảng đâu

đó lại có một vài cánh đào rơi, lấp loáng lướt qua như những tia sáng.

Anh mình không mấy khi viết thư về nhà, nhưng mình cho rằng như thế

nghĩa là cả hai người đều đang ổn cả. Cậu cứ vui vẻ nhé! Nếu có dịp, hãy trở
lại Nhật Bản. Mình rất mong một ngày được gặp lại cậu.

Shibami.

Hồi còn là một cô bé, tôi vẫn thường cùng anh trai và một người chị em

họ tên là Marie dạo chơi lúc chiều tà. Đó là vào những lần họ hàng nhà tôi
tập trung để cúng giỗ hay đại loại thế. Nhưng lũ chúng tôi thì thấy mấy thứ
đó thật tẻ nhạt nên hay rủ nhau lẻn ra ngoài lang thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.