SAY NGỦ - Trang 66

Anh tôi cười. Lúc ấy, Marie lơ đãng buông một câu:

— Mình thì vẫn thấy những người giàu có thật là sướng!

— Chị em cô thật là… Chẳng thèm nghe cho thủng cái điều người ta nói

gì cả! Anh tôi cười cười vẻ rầu rầu.

— Những gì mà Hiroshi nói… mình cũng phần nào hiểu được. Nhưng,

đúng là mình vẫn thích làm bà chủ hơn. Vì… thế này nhé… mình đâu có
thích đi đây đi đó, mình lại có bao nhiêu người bạn mà chẳng muốn xa rời
họ chút nào…

Hơn tôi ba tuổi, Marie hồi đó đã có vóc dáng người lớn lắm rồi. Chị luôn

có khả năng truyền đạt mọi điều mình suy nghĩ thành lời một cách trôi chảy
và rõ ràng.

— Còn mình, mình lại muốn có một tình yêu trắc trở!

— Là sao chứ? Anh tôi hỏi lại ngay.

— Vì, mình đâu có thay đổi được cuộc sống hiện tại của mình. Chỉ có

một tình yêu trắc trở mới đem lại sự mới mẻ. Biết là bi thảm nhưng mình
vẫn khao khát. Và rồi mình sẽ đi lấy chồng trong đau khổ. Một mối tình trắc
trở bao giờ chẳng có một kết cục bi thương. Marie giải thích.

— Em hiểu rồi! Tôi gật gù.

— Một cô nàng kỳ cục! Anh tôi nói còn Marie khẽ nhếch môi cười.

— Thôi, tốt nhất là Hiroshi cứ cố gắng để sớm giàu kếch sù đi! Nếu được

thế thì sau khi tan nát vì mối tình bất thành, mình sẽ tới ở nhà Hiroshi! Vừa
thoải mái, lại hiểu rõ nhau rồi nên vô cùng an tâm!

Chắc có lẽ hồi đó anh tôi vẫn còn chưa dậy thì nên bị một người chị họ

trêu chọc kiểu như thế mà chẳng hề ngượng nghịu gì, lại còn nói không chút
do dự:

— Phải đấy! Sẽ không phiền toái gì đâu. Thế được đấy!

— Chắc bố mẹ bọn mình cũng sẽ mừng vui lắm đó!

— Được sống cùng nhà với chị Marie thì thật là vui!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.