SAY NGỦ - Trang 65

Lần đó, chúng tôi dạo trên một dải đê ven sông gần nhà ông nội tôi. Trời

đã nhá nhem. Cả một vùng xa tít phía bên kia sông đang dần chìm vào bóng
tối.

Chỉ một chút nữa thôi, ánh đèn đường sẽ hắt xuống lòng sông. Làn không

khí trong suốt dần nhuốm sang màu lam thẫm hiện rõ đến nỗi bạn hầu như
có cảm giác nhìn được cả không khí bằng mắt thường. Ở phía chân trời còn
le lói chút ánh ngày cuối cùng, còn vạn vật dường tan lẫn vào nhau, nhòa
nhạt mơ hồ. Một quang cảnh thật đẹp.

Tôi quả thực không còn nhớ chúng tôi đã nói những gì trước đó, nhưng

anh tôi đã nói thế này:

— Tóm lại chị em cô quá vô cảm trước những thứ gọi là bụi bặm của đời!

Tôi nhớ mình đã khăng khăng sau này phải trở thành một nữ doanh nhân

hoặc lấy chồng vào một nhà giàu sụ, hoặc thế này hoặc thế kia, và nếu hai
người bọn họ muốn biết tại sao thì lý do chính là cô Reiko của chúng tôi –
cô ấy đã lấy một doanh nhân xuất thân từ gia đình giàu sụ – bộ đồ đen của
cô ấy mới tuyệt đẹp làm sao… cả chuỗi ngọc trai của cô ấy nữa chứ, thật là
lộng lẫy. Tức là chỉ cần có tiền thôi, thì mình cũng sẽ thanh lịch như cô ấy là
cái chắc!…

Anh trai tôi tiếp lời.

— Nghe này mấy cô em, khi lớn lên các em sẽ biết đến khối thứ bụi bặm

của đời, đúng đấy, các em sẽ không còn thấy nào áo choàng, nào ngọc trai…
tất cả đều không còn đẹp như chúng ta thấy bây giờ nữa đâu. Vấn đề chính
là ở những bụi bặm đó. Nếu cứ mãi ru rú ở một xó thì hỏng bét. Lúc nào
cũng vậy, ta phải luôn luôn, luôn luôn sống biết nhìn về nơi xa!

— Nhưng… chẳng phải anh ở nhà suốt đấy thôi! Tôi nói.

— Em gớm nhỉ, rõ ràng hiểu vấn đề mà còn cố tình giả bộ. Đó không phải

là vấn đề thân xác. Với lại dù sao thì hiện nay chúng ta cũng vẫn chỉ là
những đứa trẻ nên mới phải sống ở nhà. Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ có
thể được đi tới bất kể nơi nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.