SAY NGỦ - Trang 67

Tôi hồ hởi còn Marie khẽ mỉm cười.

— Rồi đây sẽ có biết bao điều xảy ra.

Anh tôi thì thầm như nói với riêng mình. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn thấy

lạ lùng. Tại sao ở tuổi đó anh tôi lại hiểu nhiều về đời người như thế? Tại
sao lúc nào anh ấy cũng như đang sắp xếp một kế hoạch, như luôn tiến lên
phía trước chứ không dừng lại cố định một nơi nào?

Chúng tôi cứ men bờ sông đi mãi. Tiếng nước róc rách êm ái vọng lên

khiến không gian càng như vắng lặng hơn. Và bởi vì suốt từ nãy giờ ba
chúng tôi vẫn chuyện trò ầm ĩ, nên lời thì thầm của anh bỗng có một ý nghĩa
mơ hồ rất lạ lùng.

Tôi vẫn hay nhớ về buổi hoàng hôn có dòng sông mải miết trôi bất tận ấy.

Vậy là anh tôi mất đã gần một năm.

Mùa đông năm đó tuyết rơi nhiều. Có lẽ vì thế mà buổi tối tôi không mấy

khi ra đường, chỉ ở lì trong phòng. Tôi đã là sinh viên nhưng chắc chắn năm
nay bị lưu ban nên chẳng thèm đi thi lại. Và thế nghĩa là bỗng dưng tôi có vô
khối thời gian rảnh, nhưng tôi lại từ chối hết mọi lời rủ rê đi trượt tuyết hay
tắm suối nước nóng. Có lẽ vì tôi thích cảm giác được ngắm nhìn tuyết rọi
tràn vào trong nhà như thế này hơn. Khu phố thân thương hàng ngày bỗng
trở thành một thế giới mơ mộng được tô điểm bằng lớp kem tuyết trắng
muốt. Thật là tuyệt. Mọi thứ dường như ngưng đọng lắng nghe hơi thở của
thời gian.

Đêm hôm đó trời lại có tuyết. Tuyết rơi lặng lẽ bên ngoài. Bố mẹ tôi đã

lên giường, con mèo nhỏ cũng đã ngủ. Trong nhà không có lấy một tiếng
động nào của sự sống. Im ắng đến nỗi tôi có thể nghe thấy cả tiếng ù ù của
chiếc quạt gió tủ lạnh kê trong góc bếp và tiếng rầm rì của xe cộ lướt qua
ngoài đường.

Tôi đang đọc sách chăm chú, nên gần như không nhận thấy điều gì xảy ra

xung quanh. Bất giác, tôi vô tình ngẩng lên và trông thấy một bàn tay trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.