SAY NGỦ - Trang 69

đứng nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, chị ấy bỗng thèm được ra
ngoài nên cứ thế trèo qua cửa sổ đi, bất chấp sự cấm đoán của bố mẹ vì rất
may phòng của chị ấy nằm ngay dưới tầng một…” Tôi vừa ngắm Marie vuốt
ve con mèo nhỏ vừa nghĩ.

Marie đứng dậy.

— Em uống cà phê không?

Tôi gật đầu một cái là chị đứng dậy đi biến vào bếp. Con mèo cuộn tròn

nằm luôn xuống chỗ Marie vừa ngồi khiến tôi càng thêm mơ hồ về sự hiện
diện của chị ở đây. Phải, hồi còn sống chung với gia đình tôi, Marie thường
như thế. Chị luôn đi lại trong nhà một cách lẹ làng hết sức tự nhiên không
khác gì một con mèo, và nếu cứ để mặc chị ấy, hoặc là chị sẽ ngồi lặng lẽ
như vô hồn hoặc là ngủ. Không một dấu ấn, chị giống một cái bóng, mờ
nhạt.

Ngày xưa, chị hoàn toàn không như thế.

Chị từng là người luôn tất bật theo kiểu thứ Hai học hội thoại tiếng Anh,

thứ Ba học bơi, thứ Tư học trà đạo, thứ Năm học cắm hoa v.v… và cái gì chị
cũng có thể làm được một cách thuần thục. Hồi đó, chỉ cần ở đâu có chị thì
chắc chắn nơi đó sẽ trở nên rộn ràng. Rõ ràng chị không phải là một cô gái
sắc nước hương trời nhưng chị lại có một dáng vóc rất cân đối với đôi chân
dài. Khuôn mặt chị tạo cho người ta ấn tượng về sự trong trẻo với những
đường nét nhỏ nhắn, thanh tú. Nhưng giờ đây, khuôn mặt ấy đơn thuần gợi
lên cảm giác lặng lẽ. Và tôi không nghĩ đó là vì chị không còn chuốt lông mi
hay thoa son môi, cũng không phải lỗi ở cái tuổi hai mươi lăm của chị.

Ắt hẳn Marie đang ở trong trạng thái off, hoàn toàn không phản ứng gì với

thế giới bên ngoài. Vì chị chỉ thấy cuộc đời này toàn đau khổ mà thôi.

— Xin mời! Cà phê sữa đó!

Marie nhoẻn cười, chìa ly cà phê ra, làm tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ

mông lung.

— Cảm ơn chị! Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.