SAY NGỦ - Trang 70

Vẫn như mọi lần, tay kia Marie cầm một ly cà phê đen đậm đặc và chị lại

mỉm cười.

— Chị định sang đây ngủ tối nay hả? Tôi hỏi.

Chúng tôi vẫn giữ căn phòng của Marie y nguyên như hồi chị còn sống ở

đây và dùng làm phòng cho khách. Vì chị ấy chẳng mấy khi đọc sách, hầu
như không mấy ra ngoài lại chẳng mấy lúc nghe nhạc nên căn phòng gần
như chỉ là một nơi để ngủ mà thôi.

— Không! Chị về luôn thôi! Marie khẽ lắc đầu. Nêu không lại rắc rối to,

tốt nhất là về trước khi bố mẹ chị phát hiện ra. Chỉ tại bỗng nhiên chị thèm
được nói chuyện với một ai đó quá. Chị nghĩ giờ này chắc chắn Shibami vẫn
còn thức nên mới sang đây.

— Vậy để lúc về em cho chị mượn đôi giày khác! Tôi nói. Thế đã có

chuyện gì nào? Nói đi chị!

— Cũng chẳng có gì đáng nói cả. Chỉ là chị đã cảm thấy trong lòng yên

ổn hơn thôi mà! Chị nói.

Trời đã khuya nên cả hai chúng tôi cũng hạ giọng, khẽ khàng nói với

nhau. Cũng vì thế mà tôi có cảm giác như tiếng tuyết rơi lặng lẽ ngoài trời
nghe cũng rõ hơn. Sau khung cửa sổ tối thẫm, những bông tuyết trắng nhảy
múa trong đêm, tựa như những tia sáng nhòa nhạt.

— Tuyết rơi ác liệt nhỉ! Tôi nói.

— Ừ, chị nghĩ sau đêm nay tuyết sẽ chất đầy!

Marie nói như thể tuyết có rơi nhiều đến mấy cũng chẳng sao. Chị đã đi

bộ với đôi chân trần trên tuyết giữa đêm tối đến đây vậy mà trong ánh mắt
không hề thấy có một nét gì gọi là lạnh lẽo, băng giá. Tôi ngắm dáng ngồi
nghiêng nghiêng, mái tóc dài và đôi môi tròn xinh của chị. Chị đang lơ đãng
lật lật mấy cuốn tạp chí mới.

Tôi tiễn Marie ra tận cổng khi chị về.

Tuyết rơi dày đặc lạ thường. Những bông tuyết nhảy múa hỗn loạn trước

mắt tôi. Con đường trước cửa nhà tôi biến mất trong màn đêm và tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.