SAY NGỦ - Trang 81

Càng nghĩ ngợi tôi lại càng thấy không thể nào hiểu nổi. Điều duy nhất

mà tôi hiểu ra là Sarah hồi đó đã là người lớn thực sự. Một người trưởng
thành hơn tôi, hơn anh tôi và hơn cả Marie, trưởng thành đến tội nghiệp.

Tôi đã chuếnh choáng say. Giờ đây, trước mắt tôi, bóng tối trong cửa hàng

trở nên lắng chìm đến ngỡ ngàng. Nhưng tôi vẫn thấy Marie của tôi hiện lên
với những đường nét rõ ràng hơn bất cứ ai, hơn cả cô tiếp viên thấp thoáng
nói chuyện với khách ở quầy thu tiền, hơn cả cô gái tóc dài xinh đẹp đang
nghiêng nghiêng đầu bên anh bạn trai, hơn cả cô gái có nét mặt trẻ măng
ngây thơ ngay cạnh cửa sổ vừa lật xem một quyển tạp chí vừa thả từng hơi
khói thuốc. “Tại sao lại thế nhỉ?” tôi nghĩ ngợi mơ hồ.

— Em này… Liệu hiện giờ Sarah có ở Nhật không nhỉ?! Marie nói.

— Không thể nào! Tại sao ư?… vì cô ấy đã từng là lưu học sinh ở đây rồi

mà. Đã cách đây mấy năm rồi còn gì. Lúc anh em qua đời, cô ấy cũng có
sang đây đâu! Tôi ngạc nhiên nói.

Như hiểu được rằng tôi không hề cố tình giấu giếm chị chuyện Sarah có

sang Nhật hay không, Marie giãn từng nét mặt, nói.

— Hôm qua chị nhận được một cú điện thoại lạ lắm.

— Như thế nào vậy chị?

— Chị vừa “Alô” một cái thì đầu dây đằng kia lặng thinh. Chị lắng nghe

một lát thì thấy có tiếng đàn ông nói tiếng Anh từ phía sau. Tất nhiên đó có
thể chỉ đơn thuần là một cú điện thoại trêu chọc người ta trong căn phòng có
bật ti vi với chương trình dạy tiếng Anh của Truyền hình NHK… Nhưng…
sự im lặng lúc đó… thế nào nhỉ… là một sự do dự như chỉ muốn thốt thành
lời. Vì thế mà chị mới thoáng nghĩ…

— Ra là vậy… Tôi nói.

Thành thực mà nói lúc đó tôi đã nghĩ Sarah muốn ra sao thì ra tôi cũng

không bận tâm. Tôi chỉ thấy hơi hốt hoảng vì Marie lại nói những điều liên
quan tới người anh quá cố của mình một cách thản nhiên như câu chuyện
thường nhật đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.