SAY NGỦ - Trang 79

Tôi gọi một ly Gin-tonic và nói lại lời của mẹ tôi cho chị nghe.

— Mẹ em bảo hôm nào chị sang chơi vào ban ngày đi! Chứ sang buổi tối

thế thì cứ như là đang gặp người trong mộng ấy, chán lắm!

Nghe vậy, Marie cười khanh khách.

— Vậy đúng là lúc đó cô đang mơ ngủ thật! Cô nói mấy câu buồn cười

lắm nên chị cũng lựa mà trả lời cho khớp.

— Mẹ em cũng kể thế đó!

Tôi nói vậy rồi im lặng một hồi lâu, nhấm nháp ly rượu. Còn Marie căng

mắt dõi theo dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ. Trên gương mặt chị không còn lộ
ra những nỗi bất hạnh đau khổ đến cùng cực nữa. Tôi nhớ, thời còn thiếu nữ
chị rất sợ tối, không bao giờ chị thức khuya một mình được. Dù chúng tôi có
qua chơi nhà nhau đi nữa thì cứ đến mười giờ đêm là chị đã ngủ tịt. Nghĩ
vậy, tôi bỗng thấy chị là người mà tôi cứ tưởng mình biết rõ từ lâu, song
thực ra lại là người mang tới cho tôi những điều hoàn toàn mới mẻ, những
điều mà tôi hoàn toàn chưa từng biết đến.

— Sarah từng có bầu đấy, em biết không?

Đột nhiên Marie nói với tôi. Tôi chỉ khẽ thốt lên “Gì cơ chị?” rồi mới bắt

đầu chắp nhặt từng từ từng câu, nào là Sarah, nào là có bầu, để bần thần một
hồi.

— Em hoàn toàn không biết gì cả!

— Đúng vậy đấy! Chị cũng mới chỉ bất chợt nhớ ra điều đó thôi. Có lẽ

những nơi tối tăm với tiếng nhạc lớn như thế này lại thường làm cho người
ta nhớ ra được nhiều điều tưởng như đã quên mất tự bao giờ. Em nhìn xem ở
chiếc bàn đằng kia có một cậu bé mắt xanh. Và thế là chị mới nghĩ không
hiểu giờ này Sarah ra sao rồi…

— Chị muốn nói là… con của anh em?…

— Điều đó thì… Chị không biết đâu… Marie cười cười. Sarah… cô ấy đã

yêu một lúc hai người trong một thời gian khá dài. Một người bạn từ thời
thơ ấu ở Boston và Hiroshi. Thì em cũng thấy đấy, các chàng trai từ tỉnh lẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.