SAY NGỦ - Trang 78

Tôi gật đầu hiểu ra. Vậy ra không chỉ đêm hôm qua Marie mới đi dạo như

thế. Điều đó không còn là chuyện nổi hứng đi chơi vào lúc tối muộn nữa mà
là một kiểu lang thang, giống như căn bệnh mộng du.

Không biết lúc đứng trong tuyết ngước nhìn lên ánh đèn cửa sổ phòng tôi,

chị cảm thấy điều gì? Liệu chị có thấy trong phòng sáng hơn bóng tối ngoài
đó? Liệu chị có cảm thấy nó ấm áp? Tôi nghĩ vậy và lòng bỗng thấy một
chút gì đó thật xót xa. Tôi chào tạm biệt Tanaka và đi tiếp.

Trên đường đi học về, tôi dừng lại ở chỗ Tanaka nhắc đến, chỗ cái quán

tăm tối và ảm đạm đó, hy vọng sẽ gặp Marie. Đèn trong cái quán tù mà tù
mù, một bầu không khí tăm tối như ở đối diện nghĩa địa vậy.

Marie ở đó, ngồi chống khuỷu tay lên bàn. Tôi lại gần chị khẽ gọi:

— Marie!

— Ồ! Sao mà em đến đúng lúc thế! Marie nói và chỉ tay vào cái túi giấy

đặt trên ghế bên cạnh.

— Có gì mà chị kêu là đúng lúc vậy? Tôi ngồi xuống đối diện với chị,

nói.

— Giày của em ở trong đó đấy!

— Hóa ra là vậy! Tôi cười.

— Hẳn là thế rồi!

Marie cũng cười và dúi cái túi giấy mua đồ ở siêu thị cao cấp ISETAN đó

cho tôi. Có lẽ bên trong là đôi giày cũ rích của tôi đã được chị giặt sấy sạch
sẽ và đánh bóng rồi đặt vào một chiếc hộp đẹp đẽ. Làm cái gì cũng trau
chuốt và đẳng cấp như vậy là một thói quen đã mất của Marie. Tôi nghĩ và
nhìn chị trân trân với niềm thương cảm vô hình như đang nhìn thấy một linh
hồn.

— Vậy là chị định sang nhà em hả Marie? Tôi hỏi chị.

— Ừ! Đúng là như thế! Nhưng chị thấy cửa sổ phòng em tối om nên định

về luôn. Marie trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.