SAY NGỦ - Trang 83

Trong đêm khuya tĩnh lặng bao bọc dưới màn tuyết vẫn âm thầm rơi, tôi
nằm ngắm hàng lông mi dài của chị in bóng trên làn da trắng ngần và thiếp
đi lúc nào không hay.

Phải tới bốn ngày sau, bố mẹ tôi mới trở về nhà. Khỏi phải nói bố mẹ tôi

đã sững sờ đến thế nào khi thấy nhà cửa thì bừa bộn còn chúng tôi thì bê bết
xơ xác trong men rượu nên đã mắng anh tôi tới tấp vì tội cầm đầu cả lũ mà
bày trò.

Nhưng anh tôi không chịu thua.

— Bọn con cứ tưởng bố mẹ sẽ bỏ nhau nên vô cùng hoảng sợ, bọn con

còn có cách nào nữa đây!

Anh ấy đã làm bố mẹ tôi phải rơi nước mắt. Và rồi cả gia đình tôi lại vui

vẻ như chưa từng như thế bao giờ.

Lúc ấy, đêm như phát ra muôn vàn tia sáng. Tưởng như nó sẽ kéo dài mãi

mãi. Đằng sau con mắt luôn ánh lên những tia sáng tinh nghịch, như có thứ
gì đó, tựa hồ một cảnh sắc vời vợi.

Nó giống với một bức tranh toàn cảnh về cuộc đời.

Rất có thể đó chính là “tương lai” đang nhằm vào tâm hồn thơ trẻ của anh.

Dạo đó anh tôi tựa như một thứ gì đó bất tử, một thứ gì đó đang dạo chơi
giữa hai miền bóng tối.

Phải rồi, anh tôi hầu như không sống ở nhà lúc gần cuối hành trình của

cuộc đời mình. Cũng vì thế mà đối với tôi, anh không còn là anh của những
ngày thơ ấu trước nữa mà tồn tại hệt như một người đàn ông xa lạ.

Nhưng qua mỗi lần trò chuyện với Marie thế này, hay mỗi lần cằn nhằn vì

trời quá nóng bức rồi bật hết cỡ máy lạnh trong nhà, sự tồn tại của anh lại
hiện hữu đến nao lòng. Người như anh ấy khi còn sống dù có ở gần kề hay ở
xa tít tắp thì cũng vẫn vậy thôi. Dáng hình anh bất chợt hiện lên trong tôi.
Trái tim tôi run rẩy. Lòng quặn thắt.

Mới sáng sớm mà điện thoại đã réo ầm ĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.