SAY NGỦ - Trang 85

Khi tôi dừng lời, tôi nghe có tiếng thở dài khẽ khàng từ đầu dây đằng kia.

Rồi không gian quanh đó bỗng như xao động hơn, như có ai đó đang tiến lại
từ phía sau. Song tất cả lại trở nên lặng ngắt. Và nối tiếp đó là tiếng nức nở
như cố nén dòng nước mắt đang tuôn trào mỗi lúc một đầm đìa hơn ùa đến
bên tai tôi.

Tôi thảng thốt:

— Sarah!

Sarah đã khóc.

— Mình… mình xin lỗi!

Đúng là Sarah. Sarah đã nói rất nhỏ như vậy.

— Sarah, cậu đang ở Nhật Bản sao? Cuối cùng thì mình cũng đã nói

chuyện được với cô ấy, tôi vừa nghĩ vừa hỏi.

— Phải, nhưng mình không thể gặp cậu… Sarah đáp lời tôi.

— Cậu sang cùng với ai à? Một người đàn ông phải không? Vì thế mà cậu

không thể gọi điện từ trong phòng? Cậu đang ở trong khách sạn hả?

Sarah không trả lời. Cô chỉ khóc rồi nói:

— Mình chỉ muốn biết là cậu vẫn khỏe mạnh thôi. Nhưng rồi… nghe thấy

giọng của Shibami, mình thấy nhớ ngày xưa, mình nhớ tới ngôi nhà của
Shibami… nhớ cái thời còn ở Nhật Bản, nhớ tới bao niềm hạnh phúc…

— Hiện giờ cậu sống hạnh phúc chứ, Sarah? Tôi hỏi.

— Hạnh phúc! Mình đã lập gia đình rồi!

Đến lúc này tôi mới nghe thấy Sarah khẽ cười khúc khích nói với tôi từ

bên kia đầu dây.

— Shibami! Nói cho mình biết đi! Anh Hiroshi… Lúc anh ấy qua đời,

anh ấy chỉ có một mình thôi sao?… Hay còn có cả cô người yêu đích thực
của anh ấy nữa? Mình chỉ muốn biết mỗi một điều đó thôi.

Tôi hiểu ngay rằng chắc chắn Sarah đã linh cảm được điều đó. Khi Marie

tới Boston, mắt cô đã mang cái màu u tối ấy và nó hiện lên cả trong ánh mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.