SAY NGỦ - Trang 91

u ám đó đến nỗi không còn đứng lên được nữa để ra về khi trời đã tối hẳn.
Chị định là về đến nhà chị sẽ vừa ngủ vừa chờ điện thoại của anh ấy. Chắc
chắn phải có một lý do gì đó chứ. Chỉ cần nói chuyện với nhau là sẽ rõ thôi.
Chị chỉ nghĩ có thế.”

Marie đã nói về tâm trạng như bị dồn nén của mình trong lúc đợi chờ như

vậy.

— Thôi, bọn mình giải tán đi! Kenichi đứng dậy nói.

— Được thôi! Dầu sao thì cậu cũng đã trả tiền cho tôi rồi, sướng quá! Cứ

tưởng đang nằm mơ kia đây!

Tôi nói rồi đứng dậy lách qua khe mấy chiếc ghế bành, nối gót Kenichi

bước lên lớp thảm nhung đi ra phía cửa sau khi cậu ta bảo tôi: “Đừng nói
quá thế!” Nhưng mắt tôi vẫn dáo dác nhìn quanh, mong tìm được bóng dáng
Sarah. Và tôi phát hiện ra ngay gần khu lễ tân có một người phụ nữ tóc vàng
dáng dấp rất giống Sarah. Trang phục, kiểu tóc, chiều cao, tất thảy đều y hệt.

Tôi bảo với Kenichi: 

— Xin lỗi, tôi vừa thấy có người quen, tạm biệt cậu nhé!

— Có tin đồn nào mới nữa nhớ kể tôi nghe đấy! Kenichi cười, nói rồi đi

ra trước

Tôi khẽ khàng tiến lại gần chỗ người phụ nữ ban nãy, hòng nhìn cho tận

mặt. Bước trên tấm thảm trải sàn êm ái, tâm trạng tôi thật lạ lùng, cứ như bị
hút hết về phía đó và bỗng giật nảy mình khi có thứ gì đó đâm sầm vào
ngang hông. Tôi đứng khựng lại. Khi đã định thần lại và nhìn xem có
chuyện gì, tôi mới thấy một cậu bé người nước ngoài té ngửa trên sàn. Tôi
đưa tay đỡ cậu bé ngồi dậy.

— Sorry!

Vừa mới nhìn vào đôi mắt cậu bé khi cậu ta nhìn mình, một cảm xúc

hoang mang xao động đến rùng mình bao phủ lấy tôi. Một cậu bé với mái
tóc nâu nhạt và đôi mắt màu nâu đậm. Tôi chậm rãi thay đổi điểm nhìn, và
cứ thế trân trân ngắm nhìn cậu bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.