SAY NGỦ - Trang 95

“Đâu có!” khô khốc, cuối cùng tôi cũng trả lời được chị, một câu trả lời lạ
lùng.

— Hẳn là thế rồi! Chị nói vớ vẩn gì thế không biết! Làm gì có chuyện gặp

Hiroshi được chứ. Chắc tại chị mới tỉnh dậy nên nói lộn với giấc mơ vừa
xong… Marie gạt gạt mấy sợi tóc mai, phân trần.

— Anh em đã đi xa rồi mà… Tôi nói.

— Chị biết! Marie trả lời bình thản như mọi lần.

— Có điều là… chị vừa nằm mơ em ạ! Vừa mới xong thôi. Chị mơ thấy

Shibami đang nói chuyện với Hiroshi… ở một nơi… để xem nào… một nơi
sáng lắm, kiểu như một gian sảnh…

Tôi không thể nói được gì, chỉ biết đáp lại “Vậy hả chị?” và nhận ra rằng

trong lòng mình, một điều gì đó đang âm ỉ, chỉ chực ứa ra.

— Ồ! Đúng là thế thật! Mưa rồi này! Marie nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.

Bầu trời tối sầm, tiếng mưa nặng hạt dồn dập ập xuống khu phố. Bầu trời

âm u dày đặc mây xám trải rộng mãi ra xa. Không biết máy bay của họ đã
cất cánh chưa nhỉ! Hay cả gia đình họ, những con người mà tôi không còn
cơ hội gặp lại một lần nào nữa hiện vẫn đang vui vẻ trò chuyện trong sảnh
đợi, trong quang cảnh ồn ào không ngớt và cái nền sảnh như sáng bóng lên
bởi đèn điện giống với lần tôi đi tiễn rồi lại đi đón anh trai ngày nào. Tôi hồi
tưởng lại những ngày ấy như để kiểm chứng lại điều đó.

— Marie này, tối nay thể nào cũng có tuyết. Em sẽ bảo mẹ gọi điện xin

phép bố mẹ chị cho chị ngủ lại đây nhé!

— Ừ, thế vậy!

Marie nói rồi quay lưng lại, chăm chăm nhìn ra ngoài mưa. Tôi khẽ khàng

ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.

Món tiền tưởng đã mất nay lại trở về nên tôi quyết định vác ô đi lượn phố.

Quầy bách hóa chiều mưa mang một thứ ánh sáng và hơi ấm khó tả kèm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.