SAY SẮC - Trang 157

Lưu Tiểu Xuyên

Say Sắc

Dịch giả: Ngô Tín

Chương 7

Trầm Tư

V

ào buổi chiều ngày mồng một, khi thành phố đã lên đèn, đường phố

người xe nhộn nhịp.

Triệu Ngư lững thững đi bộ, tay đút túi quần. Nếu lòng đường không có
nhiều xe qua lại, anh cũng rất thích hòa vào dòng người đi dưới lòng
đường.

Dòng người nườm nượp như đi trẩy hội. Từ phố Lê Hoa đến phố Cát
Thắng khoảng năm cây số, Triệu Ngư đã đi lại trên đoạn đường này cả trăm
lần rồi, đi xe đạp cũng có, xe hơi cũng có, đi bộ cũng có. Nếu đi xe hơi thì
cả đi lẫn về chừng mười phút, đi bộ khoảng một tiếng. Đôi lúc đi trên
đường dài hay ngắn phụ thuộc vào tâm tư.

Đã đến phố Cát Thắng, con đường nhỏ chưa đầy ba trăm mét, Triệu Ngư đã
sống ở phố này sáu năm nhưng vẫn chưa có cảm giác gì là quê hương cả.
Đi công tác độ dăm bữa nửa tháng về không hề nhìn thấy bộ mặt thân quen
nào. Số nhà 77 phố Cát Thắng là mái ấm của anh nhưng mái ấm và quê
hương là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Có nhà nhưng không có quê
hương. Nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, hai ban
công, hai nhà vệ sinh.

Mái ấm chính là hương thơm của bếp, hoa tươi ở ban công, là giấc ngủ yên
tĩnh mỗi đêm, là hàng ngày từ đó đưa con đi học... và còn biết bao chuyện
không thể nói hết. Còn quê hương thì không. Liệu có thể gọi ba cái mái ấm
ở phố Cát Thắng, phố Lê Hoa và ở Mi Sơn là quê hương được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.