SAY SẮC - Trang 150

Nước máy chảy đều đều làm chị bật nhớ ra một cái tên: Ninh Cường. Cách
đây đã bảy, tám năm rồi, mà cái tên ấy vẫn còn nguyên sức mạnh. Buổi tối
năm ấy Nam Tử tự nguyện hiến dâng cái quý giá nhất của đời mình cho
chàng trai, chị yêu chàng tha thiết. Hai người quấn quýt bên nhau đến tận
đêm khuya, nhưng chàng trai... Năm sau chàng trai thi đỗ vào một trường
đại học sư phạm ở tỉnh khác thì cũng là lúc Nam Tử đã trở thành bảo mẫu
của nhà Tôn Kiện Quân, từ đó hai bên mất liên lạc với nhau. Đến khi Ninh
Cường dò được tin tức của Nam Tử ở Thành Đô thì chị đã lấy chồng rồi,
chồng chị là một phóng viên, cư xử rất tốt với chị, rất hào phóng với gia
đình chị. Ninh Cường đau đớn trong lòng, chẳng biết giãi bày cùng ai, chỉ
còn biết vùi đầu vào việc dùi mài kinh sử. Khi tốt nghiệp, anh được phân về
làm giáo viên ở trường huyện quê nhà. Anh không giao du với các bạn gái,
chỉ hăng say trong các hoạt động ngoại khóa như chơi bóng đá, bóng rổ cho
khuây khỏa nỗi lòng, anh kết thân với một bạn học tốt nghiệp khóa sau, vác
máy ảnh đi khắp đó đây chụp các cảnh gặt hái trên đồng. Qua những bức
ảnh đó, anh tìm lại hình ảnh của mình. Một hôm, vào buổi chiều Thu, anh
ra đứng bên chiếc chòi canh lúa rất lâu, bị cô em gái họ của Nam Tử phát
hiện. Mùa xuân năm ngoái, khi Nam Tử về quê thăm bố mẹ, các bạn học cũ
tổ chức gặp mặt, một bạn nam nói cho chị biết: Ninh Cường cũng biết tin
chị về quê, biết cả chồng chị cũng về nhưng bạn ấy nhất quyết không chịu
đến gặp...
Vú của Nam Tử vừa căng, vừa đau, ngực cũng thấy hơi đau. Hai chữ Ninh
Cường xuất hiện thật khó mà quên được. Thực ra chị chưa bao giờ quên,
mà chỉ là chôn chặt trong đáy lòng. Con người đó lẽ ra phải là... Nam Tử
nghĩ như vậy. Chị bỏ thịt vào nồi, món thịt mà chồng chị rất thích ăn. Chị
thái củ cải, chuẩn bị làm thêm món xào, rồi rang thêm một ít lạc. Đôi khi
chồng chị cũng thích uống rượu nhắm với lạc rang, ăn xong ngồi hút thuốc,
uống nước chè. Chị đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, chị phát hiện mình đi
chân đất vội chạy lên nhà đi giày. Chồng chị đã nhiều lần phê bình, bảo
phải giữ chân cho ấm. Chồng nói bao giờ cũng có lý vì anh là chồng, anh
tên là Tôn Kiện Quân... Nam Tử mỉm cười. Đồng hồ ở phòng khách đã chỉ
vào con số năm giờ mười lăm phút, Nam Tử ra đứng ở ban công nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.