SAY SẮC - Trang 154

Có điều không khí gia đình đầm ấm nên chị chẳng nghi ngờ gì. Điểm tối là
ở trong bóng tối, còn không khí hòa thuận thì lại ở chỗ sáng, giữa chúng có
giao điểm nhưng nước giếng không hề xâm phạm đến nước sông. Điểm tối
tuy tối kỵ với không khí đầm ấm nhưng thiếu nó cũng không được. Nhà có
hai vợ chồng, thêm một đứa con là ba, đây là ý đồ của Tôn Kiện Quân từ
sáu năm về trước. Anh đã tạo dựng nên gia đình này, mua căn hộ này và có
quyền khai phá điểm tối, tuy nhiên anh không bao giờ kể công. Song trong
nhà lúc nào cũng tồn tại một quyền lực ngầm, một thứ quyền lực mà anh
chưa hề dùng tới. Mãi đến năm ngoái anh mới bắt đầu vận dụng: anh cùng
Thương Nữ đi lễ đền Tam Tô, rồi cùng ăn, cùng ngủ và cùng làm những
việc như đã làm với Phan Đình... tất cả đều rất thuận lợi. Anh là người đàn
ông biết sống chừng mực mà trong thời đại ngày nay, chừng mực cũng có
nghĩa là tinh thần trách nhiệm. Ngày mai vợ về quê rồi, anh về nhà ăn cơm
tối, ở bên chị vài tiếng đồng hồ. Anh thấy chị rất vui, phấn khởi ra mặt. Vợ
đẹp con khôn, ngôi nhà lý tưởng...
Buổi chiều không khí mát dịu, anh ý thức đầy đủ rằng không quá đà, luôn
đúng mức mới là Tôn Kiện Quân. Nghệ thuật sống là ở chỗ đó...
Nam Tử đi xuống bếp, chị mặc chiếc váy đầm hoa, khuôn mặt hồng hào
trông chẳng khác gì người thiếu phụ trong tranh vẽ của họa sĩ Nga hồi thế
kỷ mười chín. Mạnh khỏe, đẹp gái, trẻ trung, hấp dẫn... Tôn Kiện Quân thốt
lên những lời khen ngợi vợ mình. Rất hiếm thấy đức ông chồng nào khen
ngợi vợ mình như vậy. Nếu bạn coi cuộc sống là nghệ thuật thì cuộc sống
mới ban tặng cho bạn những cảnh đẹp. Ngày mai chị phải đi một lộ trình
mấy trăm cây số, sẽ ở lại quê dăm ba ngày, tháng Năm, hoa đỏ rực, cỏ xanh
rờn, chị sẽ mặc quần bò, váy màu đỏ hoặc màu xanh. Chị đi thăm bà con,
họ hàng, đi từ nhà nọ đến nhà kia. Chị là niềm kiêu hãnh của nhà quê. Các
chị em ở nhà quê sẽ hỏi chị hết chuyện này đến chuyện khác, các chàng trai
sẽ thở ngắn than dài...
Nam Tử bưng lên một đĩa thức ăn và hai bát cơm. Tôn Kiện Quân vẫn còn
một nửa cốc rượu, anh ăn hết hạt lạc này đến hạt lạc khác. Lạc bố Nam Tử
gửi ở quê ra hơi ít không đủ cho Tôn Kiện Quân ăn. Nam Tử nói:
- Lần này về quê, em sẽ mang nhiều hơn một chút để biếu chị Thương Nữ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.