SAY SẮC - Trang 188

gì đó, mấy trăm con người đều tụ tập về đây, anh bí thư chi bộ thôn đang
gân cổ gào to trong máy phóng thanh... Nam Tử tủm tỉm cười nghĩ bụng:
chồng mình làm nghề viết văn lẽ ra nên về đây mới phải.
Khoảng tám, chín giờ sáng, khi mặt trời đã le lói chiếu, Nam Tử mới lên
đường. Trên sườn núi xuất hiện một người mặc quần áo sẫm màu nước
biển, không còn nghi ngờ gì nữa, đích thị là Ninh Cường rồi. Làng Thí Mã
có biệt danh là Tiểu Bình Xuyên nằm chếch dưới chân núi, hình thành một
độ dốc nhất định. Nam Tử tiến về phía trước, khuất dần trong đồng ruộng.
Khi bước lên núi, bóng hình màu trắng của chị lại lộ rõ mồn một. Trên con
đường đất vàng khè, màu trắng, màu lam hòa thành một khối.
- Sao bạn đến sớm thế? - Nam Tử nói.
- Bạn cũng đến sớm. - Ninh Cường nói.
- Bạn đã ăn sáng chưa?
- Mình ăn rồi, còn bạn?
- Mình đã ăn một bát mì.
- Mình ăn hai chiếc bánh bao.
- Bánh bao nhà bạn làm lấy à? - Nam Tử hỏi.
- Ừ, mẹ mình làm. Bánh vừa to, vừa trắng, vừa thơm.
- Tiếc quá, mình chưa được ăn loại bánh bao ngon như thế bao giờ.
- Lần sau về, mình mời bạn đến nhà mình chơi, mình sẽ mời thêm vài bạn
nữa đến.
- Nhất định rồi, bạn cũng sang nhà mình chơi nhé, hôm qua anh trai mình
vừa nhắc đến bạn đấy. Bạn còn nhớ anh ấy không?
- Anh Nam Phàn.
Làm sao Ninh Cường có thể quên được mọi người trong gia đình Nam Tử?
Khi Nam Phàn đem hoa quả lên huyện bán, Ninh Cường đã mời Nam Phàm
ăn cơm. Năm ngoái, táo nhà Nam Phàn được mùa, Ninh Cường còn tìm
mối bán giá cao cho Nam Phàn, lái buôn cũng vừa lòng, hy vọng năm nay
sẽ tiếp tục hợp tác. Những chuyện đó Ninh Cường đều dặn Nam Phàn đừng
cho Nam Tử biết. Còn tin tức Nam Tử về thăm nhà lần này thì chính Nam
Phàn báo cho Ninh Cường biết. Buổi chiều mồng một tháng Năm Ninh
Cường thử gọi điện cho Nam Tử. Anh muốn ra bến xe đón Nam Tử. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.