SAY SẮC - Trang 199

Hàng ngày anh đều không có cảm giác về sự tồn tại của tình yêu. Phải
chăng cuộc sống trong nhà trường đã quá đầy đủ, chỉ thiếu tình yêu? Tình
yêu ngầm tắt khó tránh khỏi tổn hao. Tình yêu là sự hiện hữu của cái không
hiện hữu, nó hiển hiện bằng cách yêu ngầm, nó tán phát trong không khí,
bao phủ dày đặc suốt đêm ngày trong con người anh. Thậm chí Nam Tử rất
ít xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh là người đàn ông như vậy, một
chàng trai trẻ xơ cứng, băng giá giống như một tác phẩm nghệ thuật. Mọi
người có thể nói rằng hình dạng anh là hình dạng của tình yêu. Hai mươi
năm qua tình yêu đã bị các ca khúc lưu hành ví như một thứ rác rưởi vứt
đầy trên đường phố. Nếp nhăn cực lớn đã hình thành từ mấy nghìn năm nay
đã được mở ra, một sự phóng túng đáng sợ. Nhưng Ninh Cường ngồi trong
bóng tối có nghĩa là anh đã trở lại với mối tình đầu. Anh muốn gìn giữ
nguyên vẹn mối tình đầu. Nỗi khổ đau, dày vò trong anh không bao giờ
đồng nghĩa với sự chán nản. Anh chẳng việc gì phải chán nản, trong suốt
bao nhiêu năm nay, anh đã mất Nam Tử bao giờ đâu? Anh vẫn luôn có cái
mà anh đã có. Mấy hôm trước, khi gọi điện, anh đã thấy được sự xúc động
như thế nào của Nam Tử, niềm hạnh phúc lớn lao đã làm xao xuyến trái tim
anh. Họ luôn nhớ đến nhau, mối tình giữa họ lại tươi mới như thuở ban
đầu. Tám năm không hề tàn phai, tám mươi năm sau chắc cũng sẽ vẫn thế.
Một người đàn ông ngồi trong bóng tối, âm thầm nhìn theo bóng dáng một
người đàn bà. Chiếc áo sơ mi trắng, cái quần bò, đôi giày cao gót. Đôi chân
nhảy duyên dáng, giọng hát mượt mà uyển chuyển. Quả thật phong cách
nhảy và giọng hát của Nam Tử đều không có gì đặc biệt, ở Dung Thành,
chị đã cùng chồng và Triệu Ngư đi khiêu vũ nhiều lần. Một cô gái đi như
bay trên đường rừng núi khi bước vào sàn nhảy lại mất hẳn đi cái vẻ mềm
mại. Chỉ riêng Triệu Ngư là để ý đến điều này, anh phát hiện ở Nam Tử vẫn
còn giữ được thói quen cũ, thói quen của người chuyên đi đường rừng.
Nam Tử và chị Tô hoàn toàn khác nhau, cứ như hai loài thực vật sống ở hai
dải đất khác nhau. Nam Tử luôn để mắt đến chỗ Ninh Cường ngồi, chị thấy
mẩu thuốc lá Ninh Cường hút luôn đỏ rực. Buổi chiều chị đã nói với anh
rồi, sau này hút ít thôi... chẳng khác gì câu nói của người lãnh đạo, chị có
thể làm lãnh đạo của anh. Thầy giáo chủ nhiệm đã nhận biết rõ câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.