SAY SẮC - Trang 203

đường anh chạy. Xa xa, ánh đèn khách sạn đang lập lòe.
Khi anh gõ cửa phòng của Nam Tử, hình ảnh anh xúc động đưa tấm áo
nhung còn in dấu những giọt nước mưa, khi hai người mặt nhìn mặt nhưng
mắt vẫn nhắm nghiền thì sấm rền chớp giật cũng sẽ tan biến mất và biết
đâu chuyện gì sẽ xảy ra khi tim anh đập mạnh...
Không ai có thể oán trách anh hoàn thành những việc đang còn dang dở
bên chòi canh lúa thần thánh năm xưa.
Chàng trai trẻ đưa tấm áo nhung cho nàng, nói một câu ngắn gọn rồi quay
đi. Lúc ấy nàng rất giận, kéo chàng vào phòng, ra lệnh cho chàng cởi hết
quần áo ra, lấy khăn tắm đưa cho chàng rồi bằng một giọng ngọt ngào, cởi
giày, rót nước, lau đầu cho chàng... Nàng nói: Anh đừng về nữa. Câu nói
gọn lỏn, chẳng mang nhiều hàm ý. Ninh Cường ngồi xuống giường theo
lệnh của nàng.
Nam Tử tắt ti vi. Trước đó ít phút, chị tắm rửa xong lên giường ngồi xem ti
vi. Lúc Ninh Cường gõ cửa, chị chỉ mặc quần bò, áo sơ mi, không mặc xu
chiêng. Chị có thói quen khi ở nhà không bao giờ mặc xu chiêng. Còn Ninh
Cường khi bước vào phòng theo lệnh của chị, trên người chỉ còn chiếc quần
đùi ngắn cũn cỡn. Chị lấy khăn tắm lau khắp người anh. Chị như muốn òa
lên khóc. Lúc này, chị là người vợ chưa cưới của anh.

Không có chuyện gì ghê gớm xảy ra, họ có thể ôm chặt lấy nhau bất cứ lúc
nào. Lên giường chỉ là động tác đơn giản, hết sức đơn giản. Thượng đế đã
trao cho họ giấy chứng nhận được phép lên giường ngoài hôn thú.

Sấm chớp liên hồi, mưa càng to. Hai người chìm trong ân ái, hồi hộp và run
sợ. Đèn đã tắt, căn phòng tối om như mực...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.