SAY SẮC - Trang 214

- Có chứ. Khi các bạn chơi bóng bàn đã không để ý đến một khán giả trung
thành nhất, anh ta đứng tận đằng xa hoặc đứng trong cửa lớp học theo dõi.
Đôi mắt anh ta rực lửa...
- Anh nói gì mà sợ thế. - Phan Đình cười bảo.
- Không phải thế thì tại sao cậu ta lại dám lấy dao rạch mặt cô. Cậu ta căm
ghét bộ mặt của cô. Cô đã nói đùa với giáo viên thể dục, một người mà nó
đã căm ghét từ lâu, rõ ràng trong con mắt nó chan chứa tình yêu. Đây là
bạo lực về tình yêu, giống như những phim truyện nó đã được xem.
- Anh thực sự nghĩ như vậy à?
- Ngoài lý do đó, tôi chưa có cách giải thích nào khác.
- Anh bảo là thằng bé ấy... - Phan Đình nói.
- Yêu ngầm. Rất có thể nó đã yêu ngầm cô từ lâu rồi.
- Nhưng nó là một đứa trẻ con.
- Khi hành thích cô, nó đã mười ba tuổi, cao gần bằng cô.
- Anh ăn phải dấm chua của nó rồi. - Phan Đình cười nói.
- Vâng, thì tôi ăn phải dấm chua. - Tôn Kiện Quân thản nhiên nói.
- Chớ có ăn dấm chua. Em không phải là người phụ nữ lăng nhăng đâu. Với
anh giáo viên thể dục... không thể có chuyện gì xảy ra đâu. - Phan Đình vui
vẻ nói.
- Tôi cũng không phải là một người đàn ông gặp bất cứ một phụ nữ nào
cũng tít mắt lại.
- Vậy ai là người nói đúng? Anh ăn vụng cái của người ta rồi chùi sạch
mép.
- Cô định nói đến buổi tối hôm nay hay sao? - Tôn Kiện Quân cười hỏi.
Phan Đình lắc đầu, lắc một hồi lâu rồi thôi. Hai người nhìn nhau mắt không
chớp.
Buổi tối, tiết trời se lạnh, da khô ráo, nhưng biết đâu chỉ một lát sau mồ hôi
lại vã ra như tắm, lại phải đi tắm, lau mồ hôi, da dẻ mới trở lại bình
thường...
Đúng lúc đó, người phục vụ đưa lên một khay hoa quả, chào hỏi vài câu rồi
đi ra. Tôn Kiện Quân để ý thấy người phục vụ không nhìn thẳng vào mặt
Phan Đình, chỉ cúi gằm mặt xuống. Có lẽ anh chàng này cũng giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.